Chương 1908: Từ trước đến giờ đều là anh(7)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 587 chữ
- 2022-02-17 04:07:36
Điện thoại đổ chuông hồi lâu cũng không có ai bắt máy.
Lần này, trong lòng Nghiêm Thư Mạt càng thêm bất an.
T8ừ trước đến giờ, anh chưa từng cả ngày không liên lạc với cô và không nghe điện thoại của cô.
Không phải là đã xảy r3a chuyện gì chứ? Nghiêm Thư Mạt lo lắng cầm điện thoại di động, đi tới đi lui trong phòng.
Chẳng may đụng phải cạnh 9bàn, cô vịn eo kêu lên một tiếng, rồi đánh vào cái bàn:
Tao đã lo lắng thế này, vậy mà ngay cả mày cũng ức hiếp tạo!Nói xon6g, nhìn thấy con heo đất trên bàn, ánh mắt cô nao nao.
Một vài ký ức xa xưa lập tức ùa về.
Ngay cả khi họ sắp bị kẻ xấu phát hiện, cậu cũng không bỏ rơi cô.
Tôi sẽ không bỏ cậu một mình...
Rõ ràng khi đó chỉ là một đứa bé, nhưng cô lại luôn nhớ câu nói này.
Đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn chưa quên.
Lúc đó, cô thường xuyên bị tức đến mức thẹn quá hóa giận, muốn đánh nhau với cậu.
Nhưng ân nhân cứu mạng cô chỉ lạnh lùng liếc cô, sau đó tiếp tục đả kích cô:
Với cậu, tôi chẳng cần ra tay, chỉ cần để cậu chạy hai vòng là có thể làm cậu mệt xỉu.
Đồ quỷ độc mồm đáng ghét, không biết bây giờ lớn lên trông như thế nào, chắc chắn là không có ai thích!
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Nghiêm Thư Mạt không khỏi lè lưỡi, thổn thức.
Cô còn cho rằng, cậu không có người thân và bạn bè thì sẽ luôn ở lại nhà cô.
Cô đang tính toán phải làm sao để cậu gọi cô là chị, để thỏa niềm đam mê làm chị của cô...
Nhưng cô chưa kịp bảo ba mẹ nhận nuôi cậu, cậu đã biến mất không thấy tăm hơi.
Không chỉ biến mất, mà cậu còn trộm tiền tiêu vặt cô vất vả để dành, và bánh ngọt vị dâu mà cô thích nhất! Khi biết được sự thật, cô lập tức khóc òa.
Sau này, bọn họ được cứu, cô đã dẫn cậu về nhà.
Cậu không bao giờ nói chuyện với người khác, cứ như người cầm vậy, chỉ ở trước mặt cô, cậu mới nói chuyện.
Nhưng vừa mở miệng là chê bai cô.
Lúc đó, cô cảm thấy rất buồn, như bị moi tim vậy, quên mất rốt cuộc là cô buồn vì cậu biến mất, hay là buồn vì bánh của mình bị trộm...
Một thời gian dài sau, ngày nào cô cũng mơ thấy cậu bé đó.
Mơ thấy cậu ngồi ở đầu giường của cô, nói với cô tên của cậu.
Khi đó, cô còn rấ5t nhỏ, chỉ là đứa bé chưa đầy bốn tuổi, bị bắt cóc, chỉ biết chờ ba và anh trai tới cứu...
Trong kí ức, có một bé trai tầm tuổi cô, nhưng giỏi như anh trai cô vậy.
Có thể dẫn cô chạy trốn khỏi kẻ xấu, cõng cô chạy khi cô khó chịu...
Mơ thấy trước khi đi, cậu nghiêm túc hứa hẹn với cô là nhất định cậu sẽ quay lại tìm cô...
Nhưng cô làm thế nào cũng không nhớ ra lúc ấy cậu nói tên mình là gì.
Nhiều năm sau đó, cô cũng không còn thấy cậu xuất hiện, Thật lâu về sau, cô cũng sắp quên đã từng có một người khiến cô nhớ mãi nhiều năm...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.