Chương 191: Ai cho cô cái quyền đó? (13)


Anh điếng người.


Hôm nay em nghe người ta nói người yêu thì phải hôn nhau.

Anh không hôn em, nên em hôn anh đấy!
Cô8 chu môi, trong mắt còn vương chút tủi thân.
Hạ Trường Duyệt cũng đang nghĩ đến nụ hôn đó, gò má đỏ bừng, ngây người nhìn anh, quên mất phải lùi lại.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, không khí trở nên mỏng manh.
Nghiêm Thừa Trì cúi đầu, từ từ ghé sát vào đôi môi anh đào của cô...
Sau khi ra khỏi thang máy, Hạ Trường Duyệt vừa đi đến phòng trực của bác sĩ thì nghe thấy anh lạnh lùng dặn dò,
Băng bó cho cô ấy, nếu vết thương chưa đủ nặng, thì rắc thêm mấy loại thuốc hoại tử, đủ mức nghiêm trọng mà điều trị.
Bác sĩ:
...
Hạ Trường Duyệt:
...
Ngay lập tức, bóng dáng cao lớn của anh đã vượt qua cô, quay lưng bước ra ngoài.
Vết thương trên cánh tay của Hạ Trường Duyệt đã được xử lí xong một hồi lâu, nhưng vẫn không thấy Nghiêm Thừa Trì quay lại, cô chỉ có thể một mình bước ra ngoài.
Ngay khi đến gần cầu thang, cô thấy một bóng người cao lớn đang lặng lẽ dựa vào cửa cầu thang thoát hiểm.
Anh chết đứng chưa đầy ba giây, bất chợt vươn tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn l3ên môi cô.
Không biết qua bao lâu anh mới thỏa mãn buông cô ra, nói rõ từng chữ,
Đây mới gọi là hôn môi.

Sau này những vi9ệc yêu cầu kĩ thuật như vậy, cứ để anh thực hiện thì hơn.


Nghiêm Thừa Trì đứng cạnh cô, nới lỏng bàn tay đang kéo cô, sắc mặt vẫn lãnh đạm.

Chỉ là vết thương nhỏ, rách một miếng da thôi mà, không cần phải đến bệnh viện phiền phức như vậy.
Hạ Trường Duyệt nhích sang một bên, dè dặt lên tiếng.
Nghiêm Thừa Trì nhìn lướt qua cô, đôi mắt đen sâu thẳm, trong không khí như có cơn gió lạnh thổi qua.
Vừa rồi cậu ta không nhìn thấy gì cả, thật sự không thấy gì cả! Hạ Trường Duyệt đột nhiên hoàn hồn, đẩy mạnh Nghiêm Thừa Thì ra, ngượng ngùng, cuống quýt đẩy cửa xe chạy ra ngoài.
Nghiêm Thừa Trì không di chuyển, con người đầy mê hoặc khẽ chớp, ngón tay thon dài mân mê cặp môi mỏng.
Liếc nhìn bóng dáng cô hốt hoảng chạy trốn, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng dữ dội.
Đó là nụ hôn đầu của bọn họ.
Cặp mắt Nghiêm T6hừa Trì tối sầm lại, nhìn xoáy vào Hạ Trường Duyệt ngay trước mặt mình.
Mắt anh đen láy như mắt báo, không chớp mắt nhìn chằ5m chằm vào đôi môi anh đào của cô.
Khi Hạ Trường Duyệt còn chưa kịp phản ứng, anh đã kéo cô sải bước vào thang máy.
Cánh cửa thang máy đóng lại.
Trong không gian nhỏ hẹp, bao quanh cô là hơi thở độc đoán của anh, khiến cô nghẹt thở.
Ngay lập tức, anh từ tốn bước ra khỏi xe, đi theo hướng cô bỏ chạy.
Anh chưa đi được bao xa thì đã nhìn thấy Hạ Trường Duyệt đang ngây người đứng ở trong sảnh bệnh viện.
Nghiêm Thừa Trì thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh sau đó liền nhớ ra mẹ cô đã mất ở đây, bèn cất bước đi về phía trước.
Chỉ cách một xăng ti mét.

Két!
Chiếc xe dừng lại bên đường.

Cậu Trì, đã đến bệnh viện rồi.
Trợ lý Kim vừa quay đầu thì bắt gặp cảnh tượng sau xe, ngay lập tức vội vã quay lại, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Anh cầm một điếu thuốc trong tay nhưng không châm lửa.

Khuôn mặt mê hoặc khuất trong bóng tối, không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.