Chương 1911: Từ trước đến giờ đều là anh (10)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 587 chữ
- 2022-02-17 04:07:36
Nếu như không hỏi, anh còn có thể tự an ủi bản thân đó chỉ là chuyện hồi bé của cô.
Sau nhiều năm, người có trí 8nhớ không tốt, e rằng sẽ không nhớ nổi, nên không cần để ý đến một việc nhỏ như vậy.
Nhưng nếu Nghiêm Thư Mạt t3hật sự nói với anh là cô có một người bạn thuở nhỏ mà cô nhớ nhung nhiều năm, thì anh nên làm gì? Buông tay sao? Anh kh9ông làm được...
Em thích cậu ta lắm sao?
Bạch Thần Á khó khăn lên tiếng, giọng nói lộ vẻ cay đắng.
Nghe giọng ngưỡng mộ khi cô nhắc về cậu bé ấy, anh không thể kiểm soát cơn ghen của mình.
Không phải thích, mà là nhớ! Là nhớ kiểu ghi hận ấy!
Nghiêm Thư Mạt hếch cằm, tức giận nói.
Lúc nhỏ, em từng bị bắt cóc, có một cậu bé rất lợi hại đã cứu em.
Em còn dẫn cậu ấy về nhà.
Anh biết không, lúc đó cậu ấy so tài với anh trai em, vậy mà có thể bất phân thắng bại với anh ấy, ngay cả ba em cũng nói, cậu ấy và anh trai em có khả năng đều là thiên tài.
Nghĩ đến đây, Bạch Thần Á siết chặt vòng tay đang ôm Nghiêm Thư Mạt, như muốn khám cô vào cơ th6ể mình.
Đau...
Nghiêm Thư Mạt không chịu được mà than nhẹ một tiếng, Bạch Thần Á lập tức lấy lại tinh thần, b5uông cô ra, lo lắng nhìn cô.
Thấy sắc mặt anh khó coi, Nghiêm Thư Mạt không nhịn được cười, bèn chọt chọt vào ngực anh, trêu:
Anh ghen hả?
Vậy...
là thật sao?
Bạch Thần Á nâng cái cằm nhỏ xinh của cô lên, hỏi một cách nghiêm túc.
Gì mà thật hay giả? Ai nói với anh là em có bạn thuở nhỏ?
Nghiêm Thư Mạt chớp đôi mắt to, nghiêng đầu, nghiêm túc ngẫm nghĩ.
Không hiểu sao, trong đầu cô liền hiện lên hình bóng của cậu bé đã cứu cô năm đó.
Cậu bé từng nói sẽ không bỏ rơi cô, cuối cùng lại trộm tiền lẻ và bánh ngọt của cô đi mất...
Bọn họ chỉ quen biết nhau chưa đầy một tháng, có thể xem là bạn thuở nhỏ không?
Ân nhân cứu mạng thì sao?
Hồi lâu sau, Nghiêm Thư Mạt mới không chắc chắn mà hỏi ngược lại Bạch Thần Á.
Sợ anh hiểu lầm, cô lại nói thêm.
...
Vậy là, Nghiêm Thừa Trì không lừa anh.
Khi Mạt Mạt còn là một đứa trẻ, thật sự đã từng có người khiến cô nhớ mãi suốt mười tám năm qua.
Thậm chí đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ tất cả những gì liên quan đến người đó...
Cô đã lớn thế này, vậy mà lần đầu bị người ta lừa.
Lừa cô cũng được đi, còn trộm tiền lẻ và bánh của cô.
Đến mức khiến cô đi ngủ đều gặp ác mộng trong một thời gian dài, mơ thấy mỗi lần muốn ăn bánh ngọt, thì bánh sẽ bị trộm mất...
Ám ảnh tuổi thơ đó, cậu ta có thể hiểu được không? Lúc ấy, cô đã thể, nếu để cô gặp lại thằng nhóc ấy, cô nhất định phải đánh cậu ta một trận.
...
Nghe lời giải thích của cô, Bạch Thần Á hơi ngẩn ra.
Trong đầu chợt hiện ra vài hình ảnh vụn vặt như một đoạn phim chiếu chậm, không ngừng lướt qua đầu anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.