Chương 1931: Tính sổ! (10)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 591 chữ
- 2022-02-17 04:07:36
Cô nhớ đến anh chỉ là vì ghi hận anh?
Vậy anh có nên thừa nhận, anh là cậu bé năm đó không?
Không nói thì anh v8ẫn là người cô yêu nhất.
Nghĩ tới mà, lúc cậu ấy bỏ đi, em thường nằm mơ thấy cậu ấy trở về trả lại tiền và bánh cho em.
Nhưng em đ5ợi rất lâu, cậu ấy cũng không trở về, có thể là sợ em tính sổ cậu ấy, nên dứt khoát biển mất luôn.
Nghiêm Thư Mạt nghiêng đầu, chu mỗi khi nhớ về chuyện hồi bé.
Năm đó, khi cậu bé ấy bỏ đi, cô đã khóc rất thảm thiết.
Đáng thương nhất đó là, sau khi cậu bé đó biến mất, cô mới nhận ra, cô thậm chí còn không biết tên của cậu ta...
Thật sự không còn gì thảm hại hơn! Cô đau lòng buồn bã mấy ngày, vừa nghe nhà có khách đến là đều vội vàng chạy xuống lầu, tưởng cậu ta trở về.
Song, cô chờ lâu thật lâu, cũng quên mất là bao lâu, cậu bé ấy vẫn không quay lại...
Còn nói, không chừng sẽ bị đánh một trận...
Mạt Mạt, em đã quên em từng nói cậu ấy l3à ân nhân cứu mạng của em sao? Chẳng lẽ nhiều năm như thế, em chưa hề nghĩ tới cậu ấy sao?
Bạch Thần Á hỏi dò.
Ơn cứu9 mạng gì gì đó quan trọng như vậy, sao cô có thể chỉ ghi hận anh được? Nếu ở thời cổ đại, không chừng còn phải lấy thân báo đá6p.
Khó khăn lắm cô mới có một nhóc tùy tùng, có thể chơi với cô và không chê cô ngốc.
Cậu ta còn ăn rất ít, chưa bao giờ giành bánh với cô, chỉ đợi cô ăn xong rồi nhìn chằm chằm vào bơ trên mép cô, dùng khăn giấy lau miệng cho cô với vẻ mặt ghét bỏ.
Cô tin tưởng cậu ta như thế, mới nói bí mật của mình cho cậu ta biết.
Để cậu ta yên tâm, cô còn nói nhất định cô sẽ bảo ba mẹ cô nhận nuôi cậu ta, để cậu ta có thể ở lại nhà họ Nghiêm, cùng cô đến trường mẫu giáo và cùng lớn lên...
Song, cô hết lòng với cậu ta như vậy, thể mà cậu ta không nói tiếng nào đã bỏ đi.
Bỏ đi thì thôi đi, còn trộm tiền lẻ và bánh của cô! Nếu không phải cậu ta có ơn cứu mạng cô, cô đã bảo ba cô đi tìm và cho cậu ta no đòn từ lâu.
Mạt Mạt, em có nghĩ tới, có thể cậu ấy không phải là không muốn trở về, mà chỉ vì có lý do khác, nên không về được không?
Bạch Thần Á ho nhẹ một tiếng, vờ như không thèm để ý mà nói.
Có thể đấy, nhưng không đúng, đã nhiều năm vậy rồi, dù lúc đó cậu ta có nỗi khổ gì phải bỏ đi thì tại sao từ đó đến giờ vẫn chưa từng quay lại? Dù cậu ta quên địa chỉ nhà em, thì cũng phải biết nhà bà ngoại em chứ.
Rõ ràng là cậu ra trộm đô của em, sợ em tìm cậu ta tính số nên mới không dám quay lại!
Năm đó, khi cậu bé ấy vừa biến mất, cô còn lo cho cậu ta.
Về sau Nghiêm Thừa Trì nói, tìm khắp thành phố S cũng không tìm thấy cậu ta, cậu ta đã rời đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.