Chương 1943: Điều xấu hổ! (6)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 623 chữ
- 2022-02-17 04:07:36
Lòng quan tâm ấy xuất phát từ trái tim, không mang theo bất kỳ ý đồ nào, khiến người ta có thể cảm nhận rõ được rằng, hai người họ đã biết n8hau từ trước, và có vẻ như tình cảm còn rất sâu đậm...
Thượng Lăng Tư bỗng chốc ngẩn ra.
Ông cụp mắt nhìn Dư Tâm Tinh đang 3tựa vào ngực mình rồi nhìn sang bà Bạch.
Cô bèn quay sang nhìn Thượng Lăng Tư.
Ông đã hứa với cô là sẽ không nhúng tay vào cuộc hôn nhân giữa nhà họ Bạch và nhà họ Nghiêm.
Nếu không phải cô thấy ông đột nhiên đi ra ngoài, cô thấy lo và hỏi quản gia thì cô cũng không biết người của nhà họ Bạch đã tới nhà họ Nghiêm cầu hôn, và Thượng Lăng Tư đến để ngăn cản.
Tôi không sao, đứa bé lớn rất nhanh, lần này tôi đến là muốn xin lỗi các vị.
Trướ9c đây tôi đã bỏ đi không lời từ biệt.
Tôi nghĩ là...
Dư Tâm Tinh có phần khó nói.
Bây giờ nhìn lại, khí sắc của cô đã tốt hơn rất nhiều khi còn ở nhà họ Bạch trước đây.
Cô không sao thì tốt, những chuyện khác không quan trọng.
Bà Bạch thấy cô ngập ngừng thì vỗ lưng cô với vẻ quan tâm.
Nghe bà Bạch nói thế, trong lòng Dư Tâm Tinh càng cảm thấy áy náy.
Ban đầu là cô hiểu lầm Thượng Lăng Tư. <6br>
Cô tưởng trong lòng ông hoàn toàn không có cô, sẽ không đồng ý cho cô giữ lại đứa bé, nên mới cực đoan bỏ đi như vậy.
Khi tr5ở về từ thành phố Z, cô đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Nếu Thượng Lăng Tư thật sự xảy ra chuyện, cô nhất định sẽ mang con chết cùng.
Em đến thành phố Z khi nào?
So với Dư Tâm Tinh, giờ phút này Thượng Lăng Tự quan tâm lý do vì sao Dư Tâm Tinh có cơ hội quen biết người của nhà họ Bạch hơn.
Xem ra, hình như là bà Bạch đã giúp đỡ cô chuyện gì đó.
Ánh mắt cô nhìn bà Bạch đầy vẻ áy náy...
Cô không biết làm thế nào để giải thích thân phận của mình cho ông bà Bạch, cũng lo rằng việc nói ra sự thật sẽ tạo gánh nặng cho họ, nên cô đã lặng lẽ rời đi.
Không muốn nói thì không cần nói.
Sau khi cô bỏ đi, tôi luôn rất lo cho sức khỏe của cô.
Cô đang day dứt điều gì? Nhà họ Nghiệm từ chối cuộc hôn nhân với nhà họ Bạch là chuyện của nhà họ Nghiêm, không liên quan gì đến cô.
Thượng Lăng Tư, là em đã giấu anh chuyện này.
Vốn dĩ em đã suýt sẩy thai ở sân bay, là ông Bạch đã tốt bụng cứu em, đưa em lên máy bay, đưa về nhà họ Bạch, Bà Bạch đã chăm sóc em rất nhiều ngày, họ đều là ân nhân của em.
Dư Tâm Tinh cắn môi, để Thượng Lăng Tư không làm khó nhà họ Bạch, cô đành phải nói ra sự thật.
Cô nắm lấy cánh tay của Thượng Lăng Tư, hốc mắt hơi phiếm hồng.
Ông Bạch và bà Bạch đều là người tốt, cậu Bạch và Mạt Mạt yêu nhau thật lòng.
Nếu họ ở bên nhau, nhất định sẽ hạnh phúc, anh tác thành cho họ được không?
Mạt Mạt đã từng nói với cô rằng, ngoài Bạch Thần Á ra, con bé sẽ không lấy ai khác.
Thượng Lăng Tư tác thành cho Bạch Thần Á cũng là tác thành cho Mạt Mạt và trả ơn cứu mạng thay cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.