Chương 1953: Điều xấu hổ! (16)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 558 chữ
- 2022-02-17 04:12:57
Ánh mắt cô dần trở nên tức giận, hiện lên vẻ phẫn nộ muốn đánh người!
Mạt Mạt, hồi bé anh không biết tình yêu là gì, anh chỉ biết, từ khi gặ8p cô bé đó, anh không khỏi bị cô ấy thu hút, dáng vẻ ngây ngô dễ thương, dáng vẻ mạnh mẽ, thậm chí là dáng vẻ tham ăn của cô ấy...
đ3ều thu hút anh sâu sắc, khiến anh cứ muốn đến gần cô ấy, bảo vệ cô ấy và cùng cô ấy lớn lên.
Sự thật không phải như vậy, anh không có ý định trộm...
Được rồi, coi như lúc đó anh trộm thật đi, nhưng kế hoạch của anh là sau khi trở về nhà họ Bạch...
Mạt Mạt, em có đoán được, anh là ai không?
Trong một phút ngắn ngủi, tâm trạng của Nghiêm Thư Mạt như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
...
Vậy nên, anh thật sự muốn chia t9ay với cô, hay là muốn bị cô đánh một trận? Ấy thế mà anh lại thổ lộ với người khác ở trước mặt cô!
Anh nghĩ rằng, bọn anh sẽ luôn ở bên nh6au, anh đã hứa với cô ấy là sẽ mãi mãi không bỏ rơi cô ấy, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới rằng anh sẽ quên cô ấy.
Nghiêm Thư Mạt: 5
...
Nghiêm Thư Mạt vừa giơ nắm đấm lên liền từ từ hạ xuống, tròn mắt nhìn anh.
Năm bốn tuổi, anh bị thôi miên để niêm phong một đoạn kí ức.
Anh có biết lúc đó anh đi, em đã khóc thảm thế nào không?
Nghiêm Thư Mạt nói với vẻ sâu xa, ngắt lời anh.
Trên mặt cô vẫn không có vẻ gì là tức giận.
Quên?
Là sao?
Mạt Mạt, anh chính là cậu bé năm đó, là nhóc ăn mày của em, là ân nhân cứu mạng của em...
Vậy...
người trộm tiền lẻ và bánh của em...
Từ đau lòng đến phẫn nộ, rồi đến kinh ngạc...
Cô ngơ ngác, mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng, như không hiểu anh đang nói gì, lại như bị hoảng sợ.
Hồi lâu sau, thấy cô không phản ứng gì, Bạch Thần Á bắt đầu lo sợ.
Anh tưởng cô vẫn không hiểu anh đang nói gì, bèn nói toẹt ra.
Nói đơn giản là anh bị mất trí nhớ và quên đi một người rất quan trọng, quên việc anh nợ tiền cô ấy, quên việc anh lấy mất bánh ngọt của cô ấy, cũng quên lời hứa nhất định sẽ quay lại tìm cô ấy, mãi mãi không bỏ mặc cô ấy.
Bạch Thần Á buông tay Nghiêm Thư Mạt ra, chuyển sang nắm chặt lấy bả vai cô, nói chậm rãi từng chữ một.
là anh thật sao?
Hồi lâu sau Nghiêm Thư Mạt mới lấy lại tinh thần.
Giọng của cô rất nhẹ, không nghe ra bất kì cảm xúc nào, thậm chí còn suýt khiến Bạch Thần Á nghe không rõ.
Nhưng cô càng bình tĩnh, trong lòng Bạch Thần Á càng căng thẳng.
Đôi mắt đen như mực của anh nhanh chóng chuyển động.
Bị cô đánh một trận là việc không tránh khỏi, lát nữa anh phải giả vờ đáng thương, hay là giả chết luôn?
Anh trộm tiền của em thì thôi đi, còn trộm bánh của em.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.