Chương 2000: Là anh bỏ cô (14)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 633 chữ
- 2022-02-18 03:32:00
Cô vô thức ngẩng đầu, sau khi thấy rõ người trước mắt, cô như đứa trẻ bị lạc tìm được người nhà, không hề nghĩ ngợi đứng dậy, vươn tay nắm lấy cánh ta8y người đó, òa khóc thành tiếng.
Dịch Tiểu Linh khóc nức nở, nước mắt nước mũi đều chùi cả vào ống tay áo của Oddy Witley,hoàn toàn không màn3g đến ánh mắt thảng thốt của chàng trai.
Linh, em vội vội vàng vàng gọi anh tới đây là để mượn áo anh lau nước mắt hả?
Oddy Witley nhìn áo 9sơ mi đã bị bẩn của mình, vẻ mặt rầu rĩ.
Nhưng thấy Dịch Tiểu Linh khóc đến tội nghiệp như thế, anh ta cũng không tiện trách cứ, bèn xoa đầu 6cô.
Đạo lý nào cô cũng hiểu.
Cô cũng biết là nếu cô rời xa anh, sớm muộn gì anh cũng có người yêu, đến lúc đó anh sẽ quên cô và sống những tháng ngày hạnh phúc.
Em không nỡ đánh anh ấy...
Nếu anh ở bên cạnh cô, tùy tiện dỗ dành cô, mua cho cô một viên kẹo hồ lô là cô vui ngay.
Dịch Tiểu Linh nhìn về phía sạp bán mứt quả ở cách đó không xa.
Anh ta định ôm cô, nhưng Dịch Tiểu Linh lại đẩy anh ta ra không hề nghĩ ngợi.
Không cho anh ôm!
Cô đã hứa với Nghiêm Thư Hãn là đời này chỉ cho mình anh ôm.
Lại vì Nghiêm Thư Hãn à? Nếu lúc trước đã quyết định như thế, em nên nghĩ đến trước sau gì cũng sẽ có ngày này.
Không có em, anh5 ta nhất định sẽ có những cô gái khác, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Chỉ cần anh hạnh phúc là cô đã mãn nguyện rồi.
Nhưng, hôm nay cô thấy anh ở bên cô gái khác, cô mới nhận ra là cô hoàn toàn không chịu nổi khi thấy những cô gái khác đứng bên cạnh anh, không chịu nổi những cô gái khác chiếm giữ ánh nhìn của anh...
Vừa nghĩ tới từ nay về sau, cô sẽ chỉ có thể đứng từ xa nhìn anh, tim cô đau nhói.
Được rồi, không biết thì thôi, khóc một trận, trút ra hết là được.
Anh có biết an ủi người khác không vậy?
Dịch Tiểu Linh nhìn anh ta bằng ánh mắt ghét bỏ.
Hu hu!
Oddy Witley tưởng rằng lời an ủi của mình sẽ khiến cô dễ chịu hơn, ai ngờ, Dịch Tiểu Linh càng khóc dữ dội hơn.
Anh...
Oddy Witley nắm lấy tay cô, đánh vào mặt mình một bạt tai.
Hay là em coi anh là Nghiêm Thư Hãn, đánh anh mấy cái để trút giận đi, như thể được chưa?
Xí!
Dịch Tiểu Linh nín khóc, mỉm cười, đưa tay lau sạch nước mắt, nói chắc nịch.
Dù chia tay cũng không thể cho những người khác ôm.
Được rồi được rồi, cô nương, anh sẽ không ôm em, nhưng dù sao em cũng phải nói cho anh biết là rốt cuộc em đang đau khổ vì chuyện gì, nếu không, anh muốn an ủi em cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Em cũng không biết...
Dịch Tiểu Linh nghẹn ngào, âm thanh vỡ vụn phát ra từ trong cổ họng.
Oddy Witley nhìn theo ánh mắt của cô, lập tức hiểu ra.
Em ở đây chờ anh, anh đi mua cho em.
Dịch Tiểu Linh đang thẫn thờ, không để ý anh ta đang nói gì, cũng không thấy ở sau lưng cô cách đó không xa, một bóng dáng mạnh mẽ đang đứng lặng lẽ ở đó, đã nhìn cô trọn vẹn mười phút! Nhìn cô nắm lấy cánh tay người đàn ông khác, khóc ấm ức.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.