Chương 2024: Hãn hãn xấu bụng lên sàn (14)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 644 chữ
- 2022-02-18 03:32:00
Vừa rồi, cô thật sự đã nghĩ anh sẽ dạy bảo cô giống như trước đây.
Không ngờ, anh chỉ bảo cô đi mua cơm cho anh.
Rõ r8àng là một giây trước cô còn lo sẽ bị anh mắng, nhưng anh không mắng cô, trong lòng cô lại khó chịu khôn tả giống như bị bỏ rơi.
Nguy rồi, mình quên hỏi anh ấy muốn ăn món gì!
Dịch Tiểu Linh ngẩng phắt đầu lên, mờ mịt nhìn về phía Tập đoàn Nghiêm thị.
Cô không mang theo điện thoại, chỉ mang theo ví tiền của anh.
Từ khi biết cô sắp về nước, anh luôn chờ đến ngày trùng phùng với cô.
Và tưởng tượng rằng, khi trông thấy anh, cô sẽ vui mừng đến nhường nào, có kích động quá mà nhào thẳng vào người anh, ôm chầm lấy anh hay không...
Tính tình của cô rất phóng khoáng, thẳng thắn, từ trước đến nay không bao giờ e dè ánh mắt của người khác.
Đường nét hoàn mỹ ngược sáng như phủ một lớp ánh sáng thánh, dáng vẻ ngủ say cũng cao quý khiển người ta không dám khinh nhờn.
Hình như anh đang không vui, đôi mày cau chặt, một khắc cũng không giãn ra.
Thậm cả đôi tay đặt trên tay vịn của ghế cũng đang nắm chặt...
Anh...
đang nằm mơ sao?
Anh mơ thấy gì mà lại khiến anh không vui như thế, ngay cả mơ cũng cau mày...
Sợ Nghiêm Thư Hãn chờ lâu sẽ nổi giận, cô bèn xách cơm hộp bước nhanh vào trong.
Đi đến bàn làm việc của anh, cô mới phát hiện rằng anh đã tựa lưng vào ghế và ngủ thiếp đi.
Gương mặt anh đẹp như được điêu khắc, dáng vẻ nhắm nghiền mắt bớt đi chút sắc bén và tăng thêm chút dịu dàng.
Dịch Tiểu Linh thả nhẹ bước chân, đặt hộp cơm lên bàn rồi đi vòng qua anh, Cô lấy áo khoác âu phục để ở bên cạnh anh đắp lên người anh rồi mới chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay sau đó, cô không kìm lòng được lại quay lại, tham lam nhìn dáng vẻ ngủ say của anh, vô thức duỗi tay ra, ấn lên mi tâm đang nhíu chặt của anh.
Đã lâu lắm rồi cô không nhìn kĩ anh như thế này.
Bây giờ mà quay về hỏi, nhất định sẽ bị mắng.
Dị6ch Tiểu Linh suy tính trong lòng rồi đi mua vài món ở một nhà hàng gần đó và mang về tập đoàn Nghiêm thị.
Khi đi đến văn phò5ng Tổng Giám đốc, cô thấy bên trong rất yên tĩnh.
Khi anh thức giấc, cô không dám nhìn.
Khi anh ngủ, cô không có cơ hội để nhìn.
Hôm nay, giống như ông trời ban cho cô điều bất ngờ vậy, để cô có thể nhìn anh với khoảng cách gần như thế này.
Nhìn một hồi, Dịch Tiểu Linh liền không nỡ dời mắt...
Nghiêm Thư Hãn rất buồn ngủ.
Anh cũng quên là đã bao lâu rồi mình chưa ngủ một giấc ngon như thế này.
Anh đã tưởng tượng cả vạn lần những chuyện có thể xảy ra khi họ trùng phùng, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ đến khi về nước, cô lại không muốn gặp anh, lại còn dẫn theo một chàng trai khác xuất hiện trước mặt anh.
Quá nhiều sự nghi hoặc và không cam lòng đọng lại trong tâm trí anh.
Anh buồn bực đến không thở nổi.
Nhưng, từ trước đến giờ anh không phải là người dễ dàng chịu thua.
Đàn ông nhà họ Nghiêm cũng không phải dạng người dễ dàng để người khác hớt tay trên của mình.
Cô vợ nhỏ mà anh nuôi lớn, chỉ có thể là của anh...
Chỉ cần cô xuất hiện xung quanh anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể cảm nhận được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.