Chương 2039: Anh ở ngay sát vách(13)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 583 chữ
- 2022-02-18 03:32:00
Đến khi cảm thấy có gì đó sai sai, cô mới nhận ra là mình đã ngồi lên đùi Nghiệm Thư Hãn từ bao giờ, dựa vào ngực anh và đang thoải mái cầm tà8i liệu hỏi anh hết câu này đến câu khác.
Ôi!
Dịch Tiểu Linh đứng phắt dậy,luống cuống chỉnh lại áo sơ mi trên người mình.
À, vừa rồi em quên...
Dịch Tiểu Linh vội vàng giải thích, nhưng vừa lên tiếng lại im bặt.
Nước mắt của Dịch Tiểu Linh bất ngờ rơi xuống.
Cô vội vàng lấy tay lau sạch rồi đứng dậy, xoay người đi vào phòng tắm, đóng cửa lại và tắm rửa.
Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy làm át đi tiếng khóc của cô.
Tuy nhiên, cô sực nhớ ra là khi thu dọn hành lý cho cô, mẹ cô đã không cho người mang tới.
Cô cũng không dám mang theo, để tránh Nghiêm Thư Hãn nhận ra điều gì đó.
Nhưng gối ôm của anh đã theo cô nhiều năm như vậy, đột nhiên không có, Dịch Tiểu Linh trằn trọc không ngủ được, càng nhớ cái gối trong phòng Nghiêm Thư Hãn hơn...
Có nên nói gì đây? Nói rằng cô quên 9mất anh đã không còn là chồng bé nhỏ của cô từ lâu, không nên dựa vào anh theo thói quen ư? Nói vậy sẽ chỉ làm cả hai càng thêm xấu hổ...
Những vấn đề em cần hỏi đều đã hỏi xong rồi, em về phòng trước đây.
Dịch Tiểu Linh đặt tài liệu trên tay xuống rồi chạy vèo ra cửa.
Khi chạy đến cửa phòng sách, ngay lúc sắp đóng cửa, sực nhớ đến điều gì đó, cô bèn quay lại.
Vừa rồi quản gia đưa cho anh một tấm thiệp mời, em đã để trên tủ đầu giường của anh rồi.
Nói xong, Dịch Tiểu Linh liếc nhìn Nghiêm Thư Hãn.
Cô cũng không biết mình muốn nhìn thấy biểu cảm gì của anh, cô chỉ biết rằng, khi thấy anh hơi nhướng mày, như thể biết ai đã gửi thiệp mời, trái tim cô lại chùng xuống một cách khó hiểu.
Anh đã lên kế hoạch đầu ra đấy cho việc đi xem mắt, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ ở bên người khác.
Cô đã tự nhủ với mình rằng, chỉ cần có thể thấy anh hạnh phúc là được.
Nhưng khi biết anh thật sự quan tâm cô gái khác hơn cả cô, trái tim của cô vẫn rất đau.
Sau khi tắm xong, Dịch Tiểu Linh quấn khăn đi ra, sắc mặt đã bình tĩnh trở lại.
Cô đi đến tủ quần áo, tìm một bộ đồ ngủ mặc vào và chui vào chăn.
Cô vươn tay theo thói quen, định ôm lấy gối ôm mà Nghiêm Thư Hãn đã tự tay làm cho cô lúc trước.
Cô phỏng máy chạy thẳng về phòng mình, đóng cửa lại và tựa người lên ván cửa.
Cô không bật đèn, cứ lẳng lặng đứng ở cửa như thế, đợi hồi lâu cũng không nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân thì thất vọng ngồi xổm xuống.
Rốt cuộc cô đang mong chờ điều gì? Chẳng lẽ cô còn nghĩ anh sẽ tới giải thích với cô về tấm thiệp sao?
Cô có thể qua mượn anh một đêm được không? Nếu anh đồng ý cho cô mượn, vậy quà mà anh chuẩn bị cho cô Lâm thì sao? Xấu hổ biết mấy...
Cô sợ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.