Chương 210: Gọi điện thoại cho ba! (17)



Cậu Trì, đây là biên bản cuộc họp hôm nay, bộ phận thư ký đã chỉnh sửa xong...
Thư ký từ phòng họp đuổi theo, bước nhanh bắt kịp8 Nghiêm Thừa Trì, kính cần báo cáo.

Nghiêm Thừa Trì dừng bước, quay đầu nhìn tài liệu trong tay thư ký, nhận lấy cây bút,3 đặt bút kí vào tài liệu.
Anh đang làm gì vậy? Vì đứa con trai của An Thần Húc mà đuổi theo như điện trên đường.
Kết quả là bị một cậu nhóc thổi ba tuổi cho leo cây, anh lại còn cảm thấy hụt hẫng.

Chào Tổng Giám đốc.

Đứa bé đó đâu?
Đôi mắt đen sâu thẳm của Nghiêm Thừa Trì liếc nhìn xung quanh, không thấy Hãn Hãn, anh cau mày, ánh mắt dừng lại trên người thư ký.

Tổng Giám đốc nói Hãn Hãn?
Lần đầu tiên thư ký lễ tân tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy với Tổng Giám đốc cao quý, nhất thời có hơi lúng túng.
Hai bàn tay của Nghiêm Thừa Trì siết chặt thành nắm đấm, trên mặt như phủ một lớp sương, bước từng bước trở lại đại sảnh.
Ngay khi anh ngước mắt lên thì nhìn thấy thư ký ở quầy lễ tân cầm một cuốn sổ tay đang đi về phía anh.
Ra khỏi tòa cao ốc của Tập đoàn Nghiêm Thị, ánh mắt sắc bén của anh nhanh chóng quét qua các con đường ở cả hai phía.
Có rất nhiều người đi bộ trên đường, nhưng không nhìn thấy bóng dáng đứa trẻ nào.
Tổng Giám đốc vội vã đi gặp một đứa bé5 như vậy, chẳng lẽ thật sự là con riêng?
Đinh!
Cửa thang máy mở ra.
Bóng dáng cao lớn của Nghiêm Thừa Thi bước nhanh ra khỏi thang máy, cất bước đi về phía quầy lễ tân ở đại sảnh.
Nghiêm Thừa Trì lấy điện thoại di động ra định gọi cho Hạ Trường Duyệt thì nhớ lại đứa trẻ đó lén lút trốn mẹ đến tìm anh, chắc là không muốn cô biết.
Chỉ sau một giây do dự, anh cúp máy, mở WeChat, chỉ thấy một tin nhắn chưa đọc.
Đó là tin nhắn cậu nhóc gửi cho anh ba phút trước, chỉ có một biểu tượng cảm xúc vẫy tay tạm biệt.
Cậu nhóc đã nói sẽ đợi anh tan làm, vậy mà chỉ còn nửa tiếng nữa thì cu cậu lại rời đi.

Đem đến văn phòng của tôi trước, lát nữa tôi xem.
Cơ thể cao lớn của anh dừng lại trước thang9 máy, đưa tay nhấn nút.
Thư ký nhìn cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại, mở to mắt kinh ngạc nhìn Nghiêm Thừa Trì, lần6 đầu tiên thấy anh ngay cả biên bản cuộc họp cũng không thèm xem đã vội vã rời đi.
Anh vừa kết thúc cuộc họp, còn mang theo vẻ nghiêm nghị khi họp hành, bộ vest đen phác họa nên dáng người cao lớn, hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc, đồng thời cũng lộ ra vẻ lạnh lùng.
Ngay khi anh tiến sát gần quầy lễ tân, thư ký lễ tân lo lắng lập tức đứng dậy.
Đã vậy anh còn cảm thấy đáng tiếc.
Nghiêm Thừa Trì cất điện thoại di động vào túi, ngước nhìn dòng người, khóe miệng từ từ nhoẻn lên nụ cười chua chát.
Cô ta liếc thấy Nghiêm Thừa Trì cau mày, vội vã trả lời:
Cậu nhóc đi rồi, vừa nhận được một cuộc điện thoại, cậu nhóc nói phải về nhà, vừa mới rời đi.

Vừa mới rời đi.
Nghiêm Thừa Trì ngẩn ra, rồi nhanh chóng xoay người, đuổi về phía cửa chính.
Cậu nhóc đã chờ đợi lâu như vậy rồi, tại sao lại bỏ về khi chỉ còn nửa tiếng cuối cùng?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Ánh mắt của Nghiêm Thừa Trì tối sầm, bước chân trở nên nhanh hơn.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.