Chương 2102: Tỏ tình trước toàn thế giới (7)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 579 chữ
- 2022-02-18 03:42:49
Thấy cô hứng thú, Nghiêm Thư Hãn khẽ nhếch môi, đút hai tay vào túi và đi theo vào.
Khí chất xuất chúng của hai người rất dễ trở thành tiêu đi8ểm.
Đó là, không phải mỗi ngày đi ngủ cô đều cần gối ôm, mà là chỉ khi không có anh ở bên, cô mới cần thôi.
Dịch Tiểu Linh vô trán mình, để mình không suy nghĩ lung tung.
Nghiêm Thư Hãn khoác vai cô, ôm cơ thể mảnh mai của cô vào lòng.
Anh đưa áo khoác cho em rồi, đành phải ôm em để sưởi ấm thôi.
Anh lấy cớ một cách hùng hồn.
Dịch Tiểu Linh bị Nghiêm Thư Hãn ôm, trong hơi thở đều là mùi bạc hà dễ chịu trên người anh, thoang thoảng thôi nhưng vẫn toát ra khí thể mạnh mẽ đặc biệt của anh.
Đây là mùi hương mà cô nhớ nhất trong một năm ra nước ngoài.
Dịch Tiểu Linh căng thẳng đến mức luống cuống, mãi đến khi hai người về đến trước cửa căn hộ, Nghiêm Thư Hãn vẫn ngồi im, cô mới quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Anh không mang theo chìa khóa, nếu em cũng không mang, anh nghĩ là chúng ta phải tìm thợ mở khóa trong ngày đầu tiên vào ở nhà mới rồi.
Nghiêm Thư Hãn buông cô ra, nói với giọng chế nhạo.
Em có mang theo...
Dịch Tiểu Linh vội vàng cúi đầu lục tìm chìa khóa nhà trong túi xách.
Khi vào phòng của mình, Dịch Tiểu Linh liền đóng cửa lại, dựa người vào ván cửa, hồi hộp đến không thốt nên lời.
Cứ làm những món cô ấy đã gọi đi.
Nghiêm Thư Hãn nhìn lướt qua những món cô gọi, ý 9cười trên môi vẫn không giảm đi.
Cô chẳng hỏi anh câu nào nhưng lại gọi tất cả những món anh thích.
Có vài thứ không cần nói ra, anh 6cũng có thể cảm nhận được.
Bầu không khí trở nên hơi kì lạ.
Nhận ra mình đã sai, đến lúc ăn cơm, Dịch Tiểu Linh chẳng dám nói câu nào5.
Hai người yên lặng ăn cơm.
Nếu đổi lại là trước đây,lúc này cô chắc chắn sẽ không muốn về phòng của mình, mà nhất định phải quấn lấy anh, muốn ngủ chung với anh.
Vẫn còn một câu mà cố quên nói trong buổi họp báo.
Cảm giác Nghiêm Thư Hãn ôm cô vừa rồi vẫn chưa tản đi.
Trên người cô thậm chí vẫn còn khoác áo của anh.
Chỉ có gió đêm hiu hiu thổi nhẹ qua người.
Gió đêm hơi lạnh, Dịch Tiểu Linh vừa rùng mình thì ngay lập tức, một chiếc áo khoác đã khoác lên người cô.
Trên đường về nhà cũng vẫn im lặng.
Cô không lên tiếng, Nghiêm Thư Hãn cũng không nói gì.
Dịch Tiểu Linh cố ý chọn một góc yên tĩnh rồi mới bắt đầu gọi món.
Cô không ngẩng đầu, gọi một hơi mấy món mới lấy lại tinh thần,3 nhớ ra hình như cô chưa hỏi ý kiến của Nghiêm Thư Hãn.
Sau đó, cô cởi áo khoác ra và định cần sang phòng bên trả cho Nghiêm Thư Hãn.
Nhưng khi đi đến phòng anh, cô phát hiện cửa phòng không khóa, trong phòng cũng không có người...
Anh đã đi ra ngoài rồi ư? Dịch Tiểu Linh chớp chớp mắt, đang tò mò muộn như thế này, anh đi ra ngoài làm gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.