Chương 213: Gọi điện thoại cho ba! (20)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 731 chữ
- 2022-02-06 12:47:54
Vì chú là nòng nọc nhỏ.
Tin nhắn thoại đột nhiên bị ngắt đoạn.
Nghiêm Thừa Trì hơi ngẩn người, nghe đi nghe lại mấy lần8.
Vẫn chỉ có mỗi câu nói không đầu không đuôi đó.
Là do những giáo viên đó không biết khả năng của Hãn Hãn nên mới làm to chuyện như vậy.
Đúng ạ đúng ạ.
Cậu nhóc gật đầu như giã tỏi.
Khóe mắt cậu nhìn thấy Hạ Trường Duyệt giận tím mặt, đôi mắt đen to tròn chớp chớp, nhanh chóng trượt xuống khỏi vòng tay của Nhan Linh, ngoan ngoãn bước đến cạnh bức tường đứng ngay ngắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cố gắng nặn ra một biểu cảm đáng thương, quay đầu nhìn Hạ Trường Duyệt.
Cái miệng nhỏ mím chặt, cánh tay mũm mĩm chột dạ giấu điện thoại vào đũng quần.
Tiểu Duyệt Duyệt, Đại vương Hãn Hãn biết lỗi rồi.
Đúng đúng đúng, Hãn Hãn ngoan như vậy, thỉnh thoảng phạm lỗi một lần cũng không sao mà ...
Nhan Linh chớp lấy cơ hội, chuẩn bị tiến lên ôm lấy cậu nhóc.
Vừa mới đi được hai bước, liếc nhìn sắc mặt Hạ Trường Duyệt đang cau có, cô nàng liền dừng bước ngay.
Tiểu Duyệt Duyệt biết anh Hãn rất lợi hại, nhưng các cô giáo không biết điều đó.
Con phải hứa với mẹ, lần sau không được không nói tiếng nào mà lén bỏ đi nữa, có được không?
Được ạ!
Hãn Hãn chớp chớp đôi mắt ranh mãnh, cuống quýt trả lời.
Lần sau cậu lén bỏ đi nhất định sẽ đánh tiếng với cô giáo trước.
Đại vương Hãn Hãn biết sai rồi, Tiểu Duyệt Duyệt đừng tức giận nữa.
Hạ Trường Duyệt có tức giận đến đâu cũng không thể bộc phát ra nữa.
Rõ ràng biết tiểu quỷ này chỉ giả vờ đáng thương trước mặt cô, nhưng nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn giống Nghiêm Thừa Trì y như đúc, cô không thể nói nặng lời một câu nào.
Một chút bất lực lóe lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, Hạ Trường Duyệt khom người ôm lấy cậu nhóc, quay lại ngồi xuống ghế sô pha, để cho cu cậu ngồi trên đùi mình.
Vì anh là nòng nọc nhỏ? Rốt cuộc cậu nhóc muốn nói cái gì? Hay3 chuyện này từ đầu đến cuối chỉ là một trò đùa? Anh vậy mà như bị ma ám, lại đi quan tâm con trai của An Thần Húc đang nghĩ cái 9gì...
Nghiêm Thừa Trì nheo mắt, ném điện thoại sang một bên, nâng ly bước về phía ban công.
Trong nhà trọ.
<6br>Một dáng người nhỏ nhắn mềm mại đang úp mặt vào tường, cúi đầu làm ra vẻ đáng thương, không dám ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Duyệ5t đang đứng bên cạnh.
Cậu không phải không biết, Cục cưng bự quan tâm nhất chính là mẹ.
Nhan Linh tiến lên trước ôm lấy cậu nhóc vào lòng, âu yếm thơm lên khuôn mặt trắng trẻo bầu bĩnh của cậu.
Hãn Hãn của chúng ta vốn dĩ chính là một thiên tài nhỏ.
Cho dù có tự mình đi lạc thì cậu nhóc cũng sẽ không bị thất lạc.
Tiểu Duyệt Duyệt, cậu đừng có làm bộ dạng nghiêm trọng như vậy, sẽ làm Cục cưng bự hoảng sợ mất.
Hôm nay người bị dọa hoảng hồn là các cô giáo ở nhà trẻ.
Hạ Trường Duyệt định nói nặng lời, thoáng thấy cái đầu của cu cậu ngày càng cúi thấp, không nhịn được lại nhẹ giọng.
Tớ không có phạt nó, là nó tự mình muốn đứng.
Còn không phải là vì thấy cậu tức giận sao.
Sống lưng của Hạ Trường Duyệt chợt lạnh, nhìn cu cậu đang ngoéo tay trước mặt mình, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Từ nhỏ đến lớn, Hãn Hãn giống hệt Nghiêm Thừa Trì, thông minh đến nỗi cô chống đỡ không nổi.
Cũng may công chúa nhỏ giống cô, chỉ thích ăn và ngủ, gặp ai cũng cười híp mắt.
Hắt xì...
ở một nơi xa, công chúa nhỏ đang say giấc hắt hơi một cái, dường như nghe thấy ai đó khen mình đáng yêu...
Cơ thể nhỏ bé mềm mại xoay người, khuôn mặt nhỏ trắng mịn cọ vào trong chăn, lẩm bẩm,
Anh trai xấu xa, đừng giành bánh kem của em...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.