Chương 2164: Phong thư thần bí (16)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 619 chữ
- 2022-02-18 03:48:13
Lúc đó ông không cố ý làm tổn thương bà, về sau cũng kiên trì tìm tung tích của bà để chịu trách nhiệm, khác hẳn với bọn bắt cóc kia.
Bà8 không thể xử tử hình ông vì công chúa nhỏ của hai người bị tổn thương như vậy.
Tiểu Linh đang ngủ rồi, con bé không cần em ở cạnh đâu3.
Anh cần em, em không ở bên thì anh không ngủ được.
Dịch Hải Âm ôm vợ yêu vào lòng, đôi mắt lạnh lùng nhiễm vẻ u oán.
Dịch 9Hải Âm vừa dứt lời liền kéo Nhan Linh ra ngoài trước khi bà kịp lên tiếng.
Nhan Linh thấy Dịch Tiểu Linh đã ngủ say nên đành mặc cho Dị6ch Hải Âm kéo mình đi vì sợ làm ổn đến con gái.
Cô cắn chặt môi, hai tay dùng sức ôm chặt gối ôm vào lòng trong khi nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong mơ.
Cứ thế, cô đờ đẫn ngồi như vậy cho đến hừng đông...
Rừ rừ...
Điện thoại di động trên đầu giường vang liên tục.
Sau khi thay xong quần áo, cô lập tức chạy ra khỏi phòng.
Tiểu Linh, hôm nay mẹ đã hẹn một bác sĩ tâm lý...
Nhan Linh vừa đến cửa, chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Dịch Tiểu Linh chạy ngang qua mặt mình.
Mẹ, con có việc gấp, con đến bệnh viện trước.
Dịch Tiểu Linh vừa nói xong thì bóng người đã biến mất.
A!
Dịch Tiểu Linh bật dậy khỏi giường, hai tay ôm lấy chính mình và sợ hãi lùi về sau.
Cho đến khi cơ thể đụng đến đầu giường thì cô mới chợt lấy lại tinh thần, sau đó ngước mắt nhìn căn phòng trống rỗng trước mắt.
Đây là phòng của cô.
Dịch Tiểu Linh thở mạnh, gương mặt trắng nõn mướt mồ hôi lạnh.
Khuôn mặt cô trắng bệch đến gần như trong suốt.
Tiểu Linh!
Nhan Linh vốn lo lắng con gái sẽ tự nhốt chính mình trong phòng không chịu ra.
Bà còn đang định khuyên cô đến bệnh viện điều trị tâm lý, không ngờ mình vừa đến thì Dịch Tiểu Linh đã chạy đi mất.
Dáng vẻ của cô như có chuyện gì xảy ra vậy.
Lúc đến cửa, bà vươn tay tắt đèn và chỉ để lại chiếc đèn ngủ sáng lờ mờ ở đầu giường. <5br>
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ.
Người nằm trên giường bỗng cúi đầu nói mở như đang nằm mơ thấy gì đó:
Bỏ ra...
Đừng đụng vào tôi...
Dịch Tiểu Linh sửng sốt hồi lâu mới ngơ ngác vươn tay cầm lấy nó.
Cô nhìn thoáng qua tên người gọi đến rồi cau mày, cuối cùng bấm nhận cuộc gọi.
Cô chỉ vừa nghe hai câu thì sắc mặt lập tức thay đổi, tiếp đó không màng đến suy nghĩ mà chạy từ giường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Không được, bà phải mau chóng bảo cho Hãn Hãn biết.
Nhan Linh xoay người chạy vào phòng, lấy di động gọi vào số điện thoại của Nghiêm Thư Hãn.
Hãn Hãn, Tiểu Linh vừa ngủ dậy thì đã ra ngoài rồi, trông con bé gấp gáp quá nên dì không dám ngăn con bé...
Dịch Tiểu Linh một hơi chạy ra khỏi biệt thự, đứng bên đường chặn một chiếc xe lại và báo địa chỉ bệnh viện cho tài xế.
Cô ơi, cô còn chưa đưa tiền xe cho tôi!
Tiếng hô lớn của tài xế ở phía sau khiến gương mặt trắng bệch của Dịch Tiểu Linh sực tỉnh, cô vội vã quay ngược lại trả tiền xe rồi mới đi vào bệnh viện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.