Chương 2190: Món quà tốt nhất (8)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 625 chữ
- 2022-02-18 03:48:13
Cho đến khi cúp điện thoại, Dịch Tiểu Linh mới lấy lại tinh thần khỏi cảm giác sợ hãi vừa rồi.
Bây giờ tôi đi đó8n Vũ Giai...
Mạnh Lương Phong vừa biết được địa chỉ của Văn Vũ Giai bèn đứng dậy, sốt ruột muốn đi ngay.
Chờ m3ột chút.
Dịch Tiểu Linh bỗng ngăn anh ta lại, trầm ngâm vài giây rồi khẽ lắc đầu:
Bây giờ anh chưa đi được đâu.
Nghĩ9a là sao? Vũ Giai vừa mới khóc trong điện thoại đó, cô cũng nghe thấy mà, bây giờ cô ấy đang hiểu lầm tôi, nếu tôi không6 mau chóng giải thích rõ thì cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất.
Một năm rồi, cô chưa từng nói những lời này với bất cứ ai trong suốt một năm trời.
Những lời Văn Vũ Giai vừa nói hệt như cô trong quá khứ vậy.
Ngay cả cô cũng chán ghét bản thân mình...
Tâm trạng của Dịch Tiểu Linh dần bình tĩnh lại.
Cô đỏ mắt tựa trong lòng anh, không nói câu nào.
Nghiêm Thư Hãn hiểu ý cô nên quay đầu liếc sang Mạnh Lương Phong:
Cứ đi đón người như vậy là không được, anh phải cho Văn Vũ Giai một lý do để trở về.
Để cô ấy tự trở về ư?
Mạnh Lương Phong ngây ngẩn.
Không được, dù chỉ một phút tôi cũng không chờ nổi.
Mạ5nh Lương Phong cầm chìa khóa xe định chạy ra ngoài.
Đứng lại!
Dịch Tiểu Linh bật dậy, sầm mặt hỏi:
Mạnh Lương Phong, anh có thể chín chắn một chút hay không? Nếu anh quan tâm Vũ Giai đến thế thì cần gì phải làm mọi chuyện rối tung như bây giờ? Anh chỉ quan tâm đến tâm trạng của mình thôi, anh có nghĩ đến tâm trạng hiện tại của Vũ Giai không?
Cậu ấy không muốn gặp anh vì không biết phải đối mặt với anh như thế nào, anh nghĩ bây giờ anh vọt đến trước mặt cậu ấy và nói rằng mình không ngại gì hết thì cậu ấy sẽ tin chắc?
Dịch Tiểu Linh gào đến khàn giọng.
Cô đang nói về Văn Vũ Giai nhưng cũng như đang nói về chính mình.
Nước mắt lập tức trào ra khỏi hốc mắt.
Không ai hiểu cảm giác này, đó là cảm giác chỉ cần hồi tưởng lại là sẽ sợ hãi như bị một con quỷ truy đuổi không ngừng.
Tiểu Linh...
Nghiêm Thư Hãn nhận thấy tâm trạng mất khống chế của Dịch Tiểu Linh nên dùng sức ôm chặt cô vào lòng mình.
Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô rồi khẽ lẩm bẩm:
Không sao, có anh ở đây, anh sẽ luôn bên em.
Giọng nói của anh vừa êm tai vừa từ tính, đồng thời mang khả năng trấn an người khác bẩm sinh.
Cho dù cậu ấy có tin thì chắc chắn trong lòng cũng sẽ cho rằng anh đang thương hại cậu ấy, đồng cảm với cậu ấy.
Anh chỉ tốt bụng quan tâm cậu ấy vì nể tình nghĩa vợ chồng giữa hai người thôi.
Điều đáng sợ nhất trong tình yêu chính là đồng cảm và liên lụy!
Anh ta nhìn Nghiêm Thư Hãn như là không hiểu anh đang nói gì vậy.
Văn Vũ Giai mà bằng lòng gặp anh ta thì hôm nay cô ấy đâu có bỏ đi.
Làm sao cô ấy có thể tự trở về được?
Đương nhiên là không thể trực tiếp bảo cô ấy quay về, cậu có thể đổi cách khác.
Mắt Nghiêm Thư Hãn lóe sáng, một tia sáng tối tăm xẹt qua đáy mắt.
Anh buông Dịch Tiểu Linh ra rồi bước đến khẽ nói nhỏ bên tai Mạnh Lương Phong.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.