Chương 2286: Sự thật phơi bày ngay trước mắt (3)


Trợ lý đẩy Vương Tiền ra, bảo ông ta đi gõ cửa.

Vương Tiền không dám từ chối nên chỉ đành tiến lên, đầu tiên là quay đầu nhìn vệ sĩ đ8ứng sau lưng mình một cái rồi hít sâu một hơi, giơ tay lên gõ.

Ơ kìa người anh em, ông chờ chút đã.
Tôi ra nông nỗi này thì ít nhất ông cũng phải có chút trách nhiệm chứ.

...
Người lười lắm nước tiểu!
Trần Trầm đã hết sạch kiên nhẫn, chỉ có thể tránh sang một bên và mở cửa chống trộm, trong miệng còn làu bàu:
Nhanh lên, đừng kì kèo.
Cửa sắt vừa mở ra, không đợi Vương Tiền đi vào trong, vệ sĩ ở bên cạnh đã đồng loạt nhào lên, bắt lấy Trần Trầm!
Vừa nghe tiếng gõ cửa, vệ sĩ sau lưng ông ta đều cảnh giác dịch sang 3hai bên, tránh bị người trong phòng phát hiện.
Tất cả mọi người đều nín thở, lẳng lặng chờ đợi.
Một giây sau, cửa phòng bật mở.
Một gã đàn ông gầy gò đứng trong cửa chống trộm, khi thấy rõ người bên ngoài thật sự là Vương Tiền thì lạnh mặt.

Sao ông lại tới đây? Không phải tôi đã nói dạo này tôi đang phải lánh nạn, không có thời gian nói chuyện với ông rồi sao.
Đi đi, đi đi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa!
Trần Trầm vừa mở miệng đã lập tức đuổi người, ông ta không hề có ý định cho Vương Tiền vào nhà.
Lần này, trong phòng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Đột nhiên, tấm che mắt mèo trên cửa phòng cũ nát được mở lên, hình như có ai đó đang quan sát từ bên trong.
Trong phòng khách của nhà trọ cũ nát, Nghiêm Thư Hãn ngồi trên sofa, hai chân thon dài bắt tréo lại, đôi mắt xếch khẽ nhướng lên quan sát người trước mắt.
Khóe mắt anh xếch lên, đáy mắt hiện ra ánh nhìn u ám khát máu.
Tôi cũng tới rồi, ngay cả một ngụm nước cũng không cho tôi uống đã vội vàng xua đuổi, ông như vậy hơi quá đáng đấy nhé!
Vương Tiền thấy ông ta định đóng cửa, nhớ tới Nghiêm Thư Hãn vẫn chờ bên cạnh thì cực kỳ sốt ruột.

Bớt lấy chuyện này ra làm phiền tôi đi, tôi không có thời gian nói lý với ông đầu.

Tôi buồn tiểu, ông để tôi vào nhà đi vệ sinh chút thôi.
Ít nhất cũng cho tôi thở một hơi rồi hẵng đuổi đi chứ.
Vương Tiền đưa tay chặn cửa phòng, không cho ông ta đóng cửa.

Trần Trầm, mau mở cửa, là tôi đây!
Vương Tiền đập vài cái thật mạnh, kêu to trước cửa phòng.
Giọng ông5 ta rất lớn, trong giọng nói còn mang theo vẻ mất kiên nhẫn như thể đến đây để hỏi tội.
Đi đi, khi nào có vụ làm ăn tôi sẽ gọi ông tiếp, còn bây giờ biết điều một chút cho tôi, bằng không đừng trách tôi không nể tình xưa.
Trần Trầm không chỉ gầy gò như khỉ mà độ mẫn cảm với nguy hiểm cũng vô cùng cao.
Ông ta như phát hiện điều bất thường nên chỉ muốn đóng cửa lại thật nhanh.
Thế nhưng sau tận mười giây,9 trong phòng vẫn yên lặng như tờ.
Vương Tiền quay đầu nhìn Nghiêm Thư Hãn, thấy ánh mắt anh sa sầm xuống bèn vội vàng giơ tay lên, l6ại gõ thêm lần nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.