Chương 2299: Niềm vui bất ngờ (4)



Chỉ thế thôi?
Dịch Tiểu Linh trợn tròn mắt kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở.

Đây đâu phải do anh nếm ra, r8õ ràng là do anh đoán ra đấy chứ!
Nhưng có thực sự muốn biết...

Em không hối hận, anh mau nói đi!
Dịch Tiểu Linh thúc giục.

...
Sao cô lại càng cảm thấy có điều gì đó không ổn thế này, như thể phía trước có một cái bẫy cực lớn đang chờ cô.
Cách làm hợp lý nhất là quả quyết ngừng truy hỏi và bóp chết mọi thứ từ khi còn trong trứng nước.
Mãi đến khi anh ăn no rồi, Dịch Tiểu Linh mới vội vàng nắm lấy cơ hội mà hỏi tiếp:
Anh vẫn chưa cho em câu trả lời mà anh hứa!
Nghiêm Thư Hãn no bụng rồi, lau miệng rồi mà vẫn còn lấp lửng.

Em thật sự muốn biết sao?
Tròng mắt gian xảo của Nghiêm Thư Hãn liếc nhìn cô, không hiểu tại sao hành động này lại khiến Dịch Tiểu Linh lạnh sống lưng.
Sao cô cứ cảm thấy không đúng nhỉ? Nhưng sự tò mò đã giết chết con mèo.
Không để cho cô hỏi rõ, hôm nay cô không chỉ ăn không ngon mà sợ là còn ngủ không yên.
Nếu vừa rồi anh nói câu này sớm hơn một chút thì chắc chắn cô sẽ gói tất cả món ăn lại rồi xách đi, để anh ăn không khí luôn! Không đúng, bây giờ cô cũng phải gói tất cả các món ăn lại rồi mang đi, cô không muốn nhìn thấy anh nữa! Dịch Tiểu Linh vừa định đứng dậy khỏi vòng tay anh thì Nghiêm Thư Hãn đã ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Cánh tay anh như sắt, ôm chặt cô vào lòng.

Em muốn biết!
Dịch Tiểu Linh gật mạnh đầu.

Không hối hận chứ?
Nghiêm Thư Hãn giống như trêu mèo, lại chậm rãi bồi thêm một câu.
Dịch Tiểu Linh phồ6ng mà nhìn người đàn ông rõ ràng là tay chân lành lặn nhưng nhất quyết cứ muốn mình đút cho ăn.
Cô ráng kìm lại5 cơn tức tối để hoàn thành nhiệm vụ cao cả ấy.
Anh hơi cúi đầu xuống, tựa vào vai cô, nghiêng đầu áp đôi môi mỏng lên cổ cô.
Giống như đang hôn cổ cô vậy...
Lừa đảo!
Không tính! Dịch Tiểu Linh vừa định nói gì đó thì đột nhiên 3nhớ ra anh nói là có hai nguyên nhân, cô bèn ngẩng đầu tiếp tục hỏi:
Vậy cơ sở phán đoán còn lại là gì?

Anh vẫn chưa9 ăn no.
Nghiêm Thư Hãn đưa tay gõ cái đĩa ở trước mặt, ra hiệu cô tiếp tục đút cho mình ăn.
Sau đó anh chậm rãi cúi đầu, đến gần cô, dừng lại bên tai cô, phả ra hơi thở mê hoặc:
Món sườn xào chua ngọt của em là món khó ăn nhất trong tất cả các món.
Một đầu bếp năm sao không thể làm được như vậy.
Dịch Tiểu Linh:
...
Cắt đứt!
Nếu anh vẫn không nói gì, cô sợ là mình sẽ thực sự hối hận mất thôi.

Bởi vì...
Nghiêm Thư Hãn nghe thấy lời của cô thì cong khóe miệng lên như cười như không.
Chia tay!
Khó ăn mà vừa rồi anh còn ăn vui vẻ như vậy? Ăn hết cả một đĩa sườn xào chua ngọt? Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao anh phải đợi đến khi ăn no rồi mới nói.

Anh nhớ trước đây em chưa từng nấu ăn, tại sao em lại bắt đầu học nấu thế?
Ánh mắt của Nghiêm Thư Hãn rất sâu, trong đó hiện lên vẻ dò hỏi.

Trong lòng anh mơ hồ có một câu trả lời, nhưng lại không muốn là câu đó.


Sau khi ra nước ngoài, em không quen ăn đồ ngoại nên đã học nấu.
Dịch Tiểu Linh nhớ lại tình cảnh lúc đó, ánh mắt hơi mất tiêu cự, hai tay đan vào nhau lộ ra vẻ lo lắng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.