Chương 2337: Hạnh phúc đến quá bất ngờ (12)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 693 chữ
- 2022-02-19 03:39:36
Chú Thượng, cháu còn có chút việc, cháu đi trước nhé.
Lúc khác cháu lại tới thăm chú và thím út.
Cậu nói vậy nhưng chủ yếu là muốn8 đến thăm em gái thôi!
Dương Thư Trần nói xong thì mang theo tâm trạng thỏa mãn, nhẹ nhõm ra khỏi phòng bệnh.
Bóng người củ3a cậu vừa khuất khỏi cửa phòng bệnh, Thượng Lăng Tư vẫn luôn ngồi cạnh lồng kính bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt lồng kính, nhìn cô n9hóc Tiểu Tâm Tâm nằm bên trong đang chu cái miệng nhỏ phun bong bóng phì phì.
Nhìn con gái, khóe miệng ông nở nụ cười trìu mến.
Bất chợt từ phía sau phát ra ánh sáng lấp lánh từ quả cầu thủy tinh, xoay qua xoay lại một vòng, Tiểu Tâm Tâm bỗng bật cười.
N5ụ cười ngọt ngào này giống y hệt lúc cô bé vừa cười với Dương Thư Trần.
Tiểu Tâm Tâm, con nói xem, nếu như anh Trần của con mà biết vừa rồi không phải con cười với anh ấy thì liệu anh ấy có đánh cái mông nhỏ của con không?
Thượng Lăng Tư thu quả cầu thủy tinh lại, đáy mắt lộ rõ ý cười tinh nghịch.
Phì phì
Tiểu Tâm Tâm trong lồng kính vui vẻ phì phì hai cái bong bóng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là biểu cảm hoàn toàn vô tội.
Tại biệt thự nhà họ Nghiêm.
Dịch Tiểu Linh ngủ rất sâu giấc, đến lúc cô tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài cửa sổ đã tối sầm lại, trời như sắp mưa.
Cô vừa định bò dậy nhưng mới nhúc nhích một chút đã không tìm được mà hít một hơi lạnh, một lần nữa lại chui vào chăn.
Cô nghiêng đầu qua, nhìn vị trí bên cạnh đã trống trơn.
Lần đầu tiên của cô là dành cho anh.
Giữa bọn họ trước giờ chưa từng có người khác.
Chuyện xảy ra một năm trước chỉ là hiểu nhầm của cô, ngày đó cô chỉ bị bắt cóc, không hề có cảnh tượng bị làm nhục khủng khiếp kia...
Dịch Tiểu Linh ngồi dậy, đầu óc cảm thấy hơi trống rỗng.
Suốt một năm qua, cô không dám nhắc tới sự kiện kia trước mặt bất cứ ai, cô còn cho rằng đời này của mình đã trôi qua rồi.
Thế nhưng bây giờ cô phát hiện ra chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, đúng là số phận đùa giỡn với cô mà.
Nghiêm Thư Hãn không ở trong phòng, anh ấy đi đâu rồi?
Dịch Tiểu Linh xoay người, chăn từ ngực tuột xuống, lộ ra những dấu vết khiến người ta đỏ mặt trên cổ và ngực.
Trong đầu cô lập tức nhớ tới lời mà lúc nãy Nghiêm Thư Hãn đã nói với mình.
Dịch Tiểu Linh, sao mày lại ngu ngốc như vậy?
Dịch Tiểu Linh khôi phục tinh thần, vỗ một cái thật đau vào đầu mình.
Cô lấy hai tay che kín mắt, chỉ hận không thể đào hố chôn mình ngay lập tức.
Nếu như ngày đó cô có dũng khí để đối diện với sự việc, đi báo cảnh sát rồi đến đi bệnh viện kiểm tra thì cô đã không cần phải rời xa Nghiêm Thư Hãn, lãng phí một năm ròng.
Cô sẽ càng không vì tự ti mà bị Lâm Hán đả kích, nóng vội mặc quần áo ngủ hấp dẫn chạy đến biệt thự nhà họ Nghiêm quyến rũ Nghiêm Thư Hãn.
Lần này thì xong rồi.
Nếu để ba cô biết cô tự động dâng mình đến tận cửa, còn không mảnh vải che thân chui vào giường Nghiêm Thư Hãn thì chưa biết chừng ba cô sẽ chặt đứt chân cô mất.
Làm thế nào bây giờ? Từ lúc cô ra ngoài ngày hôm qua đến giờ đã là một ngày một đêm.
Ba cô không thấy cô về nhà liệu có phải đang đi tìm cô không? Chẳng may ông tìm đến biệt thự nhà họ Nghiêm, bắt gặp cô trong bộ dạng như này thì phải làm sao? Dịch Tiểu Linh lạnh hết sống lưng, vội bật dậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.