Chương 2436: Không hẹn mà gặp(15)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 743 chữ
- 2022-02-19 08:41:08
Cô cứ yên tâm, chả mấy khi Giang Đông Cẩm lại thích một người phụ nữ, tôi sẽ ra tay nhẹ nhàng với cô thôi.
Dương Thư Trần xoay người, đưa t8ay đẩy cửa phòng ra rồi bước vào trong.
Căn phòng nhìn có vẻ bình thường nhưng lại cất giấu rất nhiều bí mật.
Mắt Dương Thư Trần chợt sáng bừng lên, ngón tay dài mảnh mai khẽ chuyển động.
Cậu vừa nhấp nhẹ vào con chuột của chiếc máy tính trước mặt, tốc độ hàng code xuất hiện trên màn hình lập tức tăng lên nhanh chóng, nhanh đến nỗi khiến người khác hoa mắt chóng mặt.
Chờ một chút!
Quan Vũ Niệm nhíu mày lại.
Cô chỉ có hai lựa chọn, một là tiếp tục chiến đấu, hai là dừng lại, không có sự lựa chọn nào khác.
Ngón tay dài của Dương Thư Trần thu lại, cậu lạnh lùng lên tiếng.
Ánh mắt Dương Thư Trần lúc này càng sâu xa hơn.
Cô càng vượt quá dự liệu của cậu thì cậu lại càng yêu cầu nghiêm khắc hơn.
Với người thông thạo mã code hơn thì tối đa cũng chỉ có thể kiên trì được một phút.
Vậy mà cô có thể duy trì suốt ba phút vẫn không hề choáng váng.
Nghe vậy, trán cô càng nhíu chặt lại nhưng tầm mắt nhất định không chịu dời khỏi màn hình máy tính.
Cánh tay đang buông lỏng bên người lúc này đã vô thức siết chặt lại.
Sau khi nghe cậu nói, cô vẫn tiếp tục nhìn say sưa, thậm chí không buồn nhếch mày lên.
Cô có hàng lông mày như vậy, bảo sao mà có thể lọt vào tầm mắt của Giang Đông Cẩm Có điều hôm nay bị rơi vào tay Dương Thư Trần, xem ra cô không dễ chơi rồi.
Cậu khoanh hai tay trước ngực, nhìn Quan Vũ Niệm bằng ánh mắt đầy hứng thú.
Cô đã nhìn màn hình suốt hai phút.
Đã rất lâu rồi cậu chưa gặp người thú vị như vậy, cậu thực sự rất muốn xem thử giới hạn cuối cùng của cô là ở đâu.
...
Một phút?
Cho đến khi dời mắt khỏi màn hình máy tính, trước mắt cô dường như chỉ còn lại một mảng tối mông lung, cơ thể suýt chút nữa không thể trụ vững trên mặt đất.
Cô có một phút để đưa ra đáp án.
Giọng nói lạnh lùng của Dương Thư Trần vang lên bên tai đã thức tỉnh cô.
Cô có ba phút để nhìn rõ nội dung của các câu lệnh, sau đó câu hỏi sẽ có trên màn hình, cô hãy lựa chọn đáp án chính xác.
Dương Thư Trần thu tầm mắt lại rồi thờ ơ lên tiếng.
Sau đó, cậu thong thả bước tới bàn làm việc rồi kéo ghế ngồi xuống.
Nếu như cậu nhớ không nhầm thì cô nhìn chằm chằm màn hình đã hơn một phút rồi, vậy mà không hề bị hoa mắt chóng mặt.
Đây chính là để thi đầu tiên của cô.
Quan Vũ Niệm t3heo cậu đi vào mới phát hiện ra khắp căn phòng đều là màn hình máy tính, phía trên là hàng ngàn dãy số đang không ngừng nhảy nhót.
T9ừng câu lệnh không ngừng xuất hiện từ cuối màn hình rồi nhanh chóng biến mất chỉ trong nháy mắt.
Quá nhanh! Tốc độ này quả thật khiến người bình thường không thể nào nhìn kịp.
Mặc dù là một người vô cùng thông thạo với mã code, cô cũng không theo kịp tốc độ khủng khiếp này.
Thế nhưng cô quyết tâm không từ bỏ, bởi đây chính là hi vọng duy nhất giúp cô có thể bước chân vào CJ.
Trên trán Quan Vũ Niệm lúc này đã lấm tấm mồ hôi, mắt dường như sắp không chịu nổi nữa, ba phút ngắn ngủn nhưng dài đằng đẵng như thể ba tiếng đồng hồ.
Quan Vũ Niệm vừa bước vào đã ngây n6gẩn đứng tại chỗ, hai mắt chăm chú nhìn màn hình trước mặt không dời.
Dương Thư Trần xoay người thấy phản ứng trong vô thức của cô, 5đáy mắt cậu lộ rõ vẻ tán thưởng.
Cậu đã nhìn thấu tình trạng cơ thể của cô, thế nhưng không cho cô thời gian để điều chỉnh lại trạng thái.
Với người bình thường thì lần đầu tiên trải nghiệm thử thách này sẽ không trụ nổi mười giây là đã hoa mắt chóng mặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.