Chương 2477: Một dương thư trần khác biệt (16)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 726 chữ
- 2022-02-19 08:46:17
Quan Vũ Niệm nghẹn họng, cô dừng chân rồi quay đầu nhìn cậu bằng ánh mắt khó xử.
Anh không ăn đồ bên ngoài, vậy anh muốn ăn cái gì? 8
Trong phòng nghỉ của tôi có bếp đấy, tôi muốn ăn đồ cô nấu.
Làn môi mỏng của Dương Thư Trần khẽ mở, nhả từng lời từng lời một.
Dứ3t lời, phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn về phía Giang Đông Cẩm, chờ đợi dáng vẻ mất kiên nhẫn của cậu ta.
Đối diện với ánh mắt tin9h nghịch của cậu, Giang Đông Cẩm chỉ hơi cau mày, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu, như thể cậu ta đang hỏi: Cậu nhìn tôi làm gì, người nấu 6cơm cho cậu đâu phải là tôi? Nhưng phản ứng của cậu ta trong mắt Dương Thư Trần lại được suy diễn thành ý tứ khác.
Giả vờ à! Vậy cứ5 tiếp tục giả vờ đi! Cậu không tin lát nữa Giang Đông Cẩm vẫn có thể tiếp tục giả vờ giả vịt.
Cậu Trần, tôi tới đây để làm thư ký chứ không phải làm đầu bếp.
Không biết cậu Trần muốn ăn gì ạ?
Quan Vũ Niệm làm công tác tư tưởng cho chính mình xong mới vô cảm hỏi.
Nghe vậy, Dương Thư Trần không đáp ngay mà nghiêng đầu nhìn về phía Giang Đông Cẩm.
Tiểu Đông Đông, chả mấy khi cậu tới tìm tôi, hay là cậu chọn món đi.
Cậu muốn ăn gì thư ký của tôi cũng có thể nấu được, tôi đảm bảo cậu mà thử qua là sẽ phải khen ngợi tài nấu nướng của cô ấy.
Trong lúc Dương Thư Trần vui vẻ nói thì Quan Vũ Niệm đang thầm oán giận trong lòng.
Một người đàn ông mới chỉ ăn mì cô nấu mà lại dám cả gan nói món gì mình cũng biết nấu sao? Anh ta bịa đặt như vậy mà không thấy chột dạ à? Nghe Dương Thư Trần nói, Giang Đông Cẩm vốn không để tâm đến bỗng ngây người nhìn người anh em thân thiết của mình bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tha cho đầu óc tôi nảy số chậm đi, nhưng mà sao tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ? Sao mỗi câu của cậu đều như đang lôi tôi vào chuyện này vậy? Tôi đắc tội gì với cậu à? Người nằm không cũng dính đạn như cậu ta không bị đánh là may rồi, đằng này còn mời cơm nữa.
Người ta vẫn đồn rằng một khi Dương Thư Trần đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, ngay cả người cộng sự là Giang Đông Cẩm cũng không thể nào phản đối ý kiến của cậu.
Nếu cô muốn tiếp tục ở lại công ty thì chỉ có thể nghe theo lời cậu mà thôi.
Mà bây giờ cô chưa thể rời khỏi CJ được.
Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không...
Nấu cơm cho tôi hoặc là rời khỏi CJ, cô chọn đi!
Dương Thư Trần ngay lập tức lên tiếng, cắt ngang lời của Quan Vũ Niệm, trong ánh mắt lạnh lùng của cậu toát ra sự nghiêm túc.
Anh...
Quan Vũ Niệm nhìn người đàn ông cãi ngang trước mắt mình, trong đầu hiện lên đủ thứ hình dung liên quan đến Dương Thư Trần.
Cậu đúng cậu chủ nhà họ Nghiêm tùy tiện bừa bãi, vốn không quan tâm tới cảm xúc của người khác.
Trần này, tôi nói lời công bằng nhé.
Thư ký Quan là nhân viên của công ty chứ không phải là người tình của mình cậu, cậu đừng làm khó cô ấy nữa.
Giang Đông Cẩm hơi nghiêng mặt sang bên nhìn về phía Quan Vũ Niệm và nói đỡ cho cô.
Ái chà, bắt đầu đau lòng rồi cơ đấy.
Tôi sai bảo thư ký của tôi, cậu sốt ruột gì chứ? Hay là cậu cũng để mắt tới thư ký của tôi rồi?
Khóe miệng Dương Thư Trần nhẽ nhếch lên, buông lời chế giễu.
Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy?
Nhìn Quan Vũ Niệm lúng túng ngượng nghịu, Giang Đông Cẩm trầm mặt xuống trách.
Không thừa nhận à? Không sao, cậu vẫn còn chiêu kế tiếp.
Cậu không tin Giang Đông Cẩm còn có thể tiếp tục giả vờ giả vịt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.