Chương 2494: Người đó vẫn ở ngay bên cạnh(15)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 612 chữ
- 2022-02-19 08:46:17
Cô nghe lầm rồi sao? Anh ta vừa nói cái gì? Kiểu đàn ông lớn lên giữa một đám phụ nữ như này mà vẫn còn nụ hôn đầu hả?
Sao, không tin à8? Nhìn mặt tôi giống như chắc chắn đã mất nụ hôn đầu lắm hả?
Dương Thư Trần thấy ánh mắt không tin của cô thì lạnh giọng hỏi lại.
3
Ừ ừ.
Quan Vũ Niệm nghe câu nói thế thì vô thức gật đầu, hệt như gà mổ thóc.
Thì ra anh ta cũng biết bản thân có một gương9 mặt hại nước hại dân.
Nếu loại đàn ông như này mà có thể giữ nụ hôn đầu tới tận bây giờ, vậy nhất định con gái trên đời này đề6u mù mắt cả rồi, đúng là phí của trời...
Xem cô là đồ ngốc thật đấy à? Hôn lại sao có thể gọi là trả, rõ ràng là cô lại chịu thiệt.
Không hôn thật hả?
Dương Thư Trần nhướng mày nhìn cô, như muốn nói cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ là không có lần nữa đâu, cô phải nghĩ cho kỹ đấy nhé, bao nhiêu người xếp hàng đợi được hôn cậu mà không tới lượt kia kìa.
Qua thôn này là không còn tiệm nào nữa đâu!
Không hôn!
Quan Vũ Niệm lắc đầu như trống bỏi, không đợi Dương Thư Trần nói thêm tiếng nào đã bò ra khỏi ngực cậu, lao tới cửa, mở cửa hết cỡ, quay đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường mình.
Cậu Trần, khuya lắm rồi, mai còn phải đi làm nữa, phải đi ngủ thôi.
Ra lệnh đuổi khách.
Cô nói rất uyển chuyển, chẳng lẽ cậu nghe không hiểu.
Ừ, đúng là khuya lắm rồi!
Dương Thư Trần nhìn lướt qua đồng hồ trên cổ tay rồi lập tức tháo đồng hồ xuống, bỏ lên tủ đầu giường.
Tiếp theo, cậu thong thả cởi áo khoác, treo lên kệ áo đặt ở đầu giường.
Sau đó, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng cởi từng chiếc cúc áo...
Khoan đã, cô đang tiếc cái gì? Trong điểm cần được chú ý không phải là anh ta chủ động5 cưỡng hôn cố, dựa vào đầu mà đòi cô chịu trách nhiệm.
Rõ ràng là tôi chịu thiệt!
Ừm, vậy tôi đành chịu thiệt một chút, cho cô hồn lại là được chứ gì.
Dương Thư Trần ghé sát người về phía cô, bờ môi mỏng hé mở.
Quan Vũ Niệm:
...
Còn có thể trả nợ như vậy sao?
Khoan, khoan đã!
Quan Vũ Niệm lập tức chấn động bởi cảnh tượng trước mắt, bắt đầu nói lắp ba lắp bắp.
Ý tứ cô vừa biểu đạt còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Sao anh ta không chuẩn bị ra về mà lại cởi đồ, nhìn như chuẩn bị cướp giường của cô vậy?
Có vấn đề gì?
Dương Thư Trần dừng động tác cải cúc áo sơ mi, mi mắt xinh đẹp nhướng lên, nhìn Quan Vũ Niệm với vẻ không vui.
Đương nhiên là có vấn đề: Khuya lắm rồi, anh không về nhà ngủ sao?
Thực ra Quan Vũ Niệm rất muốn nói thẳng rằng đây là nhà cô, cậu nên đi rồi đấy! Nhưng Dương Thư Trần là cấp trên trực tiếp của cô, để tránh mất việc, cô chỉ có thể ám chỉ một cách uyển chuyển.
Ở đây có giường, sao lại phải về nhà?
Dương Thư Trần hỏi như chuyện đương nhiên.
Quan Vũ Niệm:
...
Nhưng đây là giường của cô.
Cậu ngủ ở đây thì cô ngủ đâu? Đâu thể nào ngủ chung được...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.