Chương 2507: Vạch mặt bạch liên hoa (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 635 chữ
- 2022-02-19 08:51:42
Tổng Giám đốc Giang, vậy chúng tôi...
Hai bảo vệ nhìn Chương Viên Uyển phủi tay bỏ đi thì lo sợ nhìn sang Giang Đông Cẩm.
Hai ngư8ời cũng đi đi, chuyện ngày hôm nay không liên can đến hai người nên cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi.
Giang Đông Cẩm phất tay ra hiệ3u bọn họ đi trước.
Biểu cảm đó khiến chân mày cậu ta chau lại, đồng thời sải bước đến trước mặt cô.
5Suýt nữa là đã gặp xui rồi mà còn tâm trạng để cười à?
Tên của Dương Thư Trần có giá trị vậy hả? Tôi thấy Giám đốc Chương hồi nãy đâu có sợ đâu.
Quan Vũ Niệm chọt chọt hai đầu ngón tay vào nhau, đồng thời bước vào thang máy theo Giang Đồng Cẩm, trong giọng cổ còn có chút hơi ấm ức.
Cô ấy khác.
Giang Đông Cẩm chỉ nói một câu ngắn gọn.
Cảm ơn anh, khi nào có cơ hội tôi sẽ mời anh ăn cơm...
Thôi bỏ đi, chắc là anh không rảnh...
Quan Vũ Niệm vẫy tay, vừa xoay người thì chợt nghe thấy giọng Giang Đông Cẩm truyền đến từ sau lưng.
Hai bảo vệ thấy không liên quan tới mình nữa bèn cuống cuồng rời đi.
Hành lang trở nên trống rỗng.
<9br>Giang Đông Cẩm quay đầu lại, những tưởng mình sẽ trông thấy một gương mặt phiền muộn pha lẫn may mắn và tránh được một kiếp, kết quả lại6 chỉ liếc thấy nụ cười tươi trên môi cô.
Ví dụ như vì sao cô lại đến phòng lập trình, trước đây cô đã từng đến đây chưa.
Nếu không thì cậu ta cũng nên hỏi rốt cuộc cô có phải là nội gián hay không.
Tôi không làm thì sao phải sợ, có điều vẫn phải cảm ơn anh vì chuyện vừa rồi.
Quan Vũ Niệm ngẩng đầu, hai chiếc lúm đồng tiền sâu hoắm trên má khiến nụ cười của cô càng thêm ngọt ngào.
Tôi làm vậy không phải là vì cô, đi thôi, tôi đưa cô xuống dưới.
Trong giây lát, Giang Đông Cẩm đã dao động trước nụ cười của Quan Vũ Niệm nhưng rất nhanh chóng đã bình tĩnh đi lướt qua cô về phía thang máy.
Ấy thế mà cậu ta lại chẳng nói chẳng rằng mà quyết định đưa cô xuống lầu luôn...
Cô hy vọng bị tôi hỏi lắm à?
Giang Đồng Cẩm khựng lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua cô:
Chắc cô cũng biết rõ, nếu như tôi dẫn cô vào phòng thẩm vấn, dù kết quả cuối cùng có thể nào thì sau này nó đều sẽ trở thành nhược điểm của cô.
Tôi hiểu.
Quan Vũ Niệm không giả ngu mà gật đầu một cách thành thực.
Bầu không khí trong thang máy có phần hơi lúng túng.
Quan Vũ Niệm đang phân vân không biết có nên tìm đề tài nào đó để trò chuyện hay không thì thang máy đã đến tầng của cô.
Anh không tra hỏi tôi à?
Quan Vũ Niệm tò mò đuổi theo sau cậu ta, miệng còn làu bàu.
Cô vẫn nghĩ dù Giang Đông Cẩm tin tưởng mình không phải nội gián thì cũng sẽ hỏi vài ba câu theo phép.
Đó chính là lý do cô khăng khăng không chịu đi theo Chương Viên Uyển.
Cô là thư ký của Trần, không ai ngoài cậu ấy dám động đến cô.
Giang Đông Cẩm bỏ lại câu này như một lời giải thích, sau đó bước vào thang máy trước.
Cô muốn mời tôi ăn cơm thì mời bây giờ được đấy.
...
Anh ta nói gì cơ? Quan Vũ Niệm quay đầu, ánh mắt mơ hồ như đang tự hoài nghi không biết mình có nghe nhầm không.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.