Chương 2515: Vạch mặt bạch liên hoa (12)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 705 chữ
- 2022-02-19 08:51:42
Thấy gương mặt đen thui của Quan Vũ Niệm, nụ cười nơi khóe miệng cậu càng tươi hơn.
Dám đi ăn cùng Giang Đông Cẩm sau lưng8 cậu, cậu phải để cô nhớ chuyện này thật lâu, để xem sau này có còn dám tái phạm không!
Không muốn cũng được, coi như tôi chưa n3ói gì.
Dương Thư Trần đặt tách cà phê xuống, hai tay vịn vào ghế sofa, tỏ vẻ chuẩn bị đứng lên,
Chờ chút chờ chút! Anh nằm xuốn9g đi, tôi xoa bóp cho anh.
Quan Vũ Niệm ghì bả vai cậu xuống, một lần nữa nhân cậu ngồi lại ghế rồi không ngừng tự thôi miên bản6 thân.
Không sao, cứ coi mình như một người thợ massage đi, không cần biết người trước mặt là ai, chỉ cần hoàn thành nhiệ5m vụ là được.
Hoàn thành nhiệm vụ là cô có thể đến phòng lập trình của CJ thăm dò thử.
Chỉ có vậy cô mới có thể biết rõ mối quan hệ giữa Three và CJ.
Cô ăn cơm chưa vậy, bóp nhẹ thế?
Quan Vũ Niệm, cô muốn bóp chết tôi hả?
Sao cứ bóp bên trái mãi vậy, tay phải cô bị tàn phế rồi sao?
Ở giữa ở giữa, sao làm việc mà không để tâm chút nào vậy, nhìn qua là biết không có thành ý...
Gò má trắng nõn của Quan Vũ Niệm giờ phút này hoàn toàn đen thui.
Đúng là cái đồ đàn ông hay soi mói, cô chỉ hận không tìm được miếng vải lau chân nào để nhét vào miệng cậu! Cậu có thể sống đến giờ này mà không bị cái miệng độc địa này hại chết chắc chắn là vì những người từng gặp cậu đều quá hiền lành! Nếu giết người không phạm pháp thì có lẽ giờ phút này cô đã sớm băm cậu thành thịt vụn rồi.
Băm thành trăm mảnh!
Tay tôi mỏi lắm rồi, không bóp nữa!
Quan Vũ Niệm không nhịn được nữa, quyết định đình công.
Xem ra thư ký Quan không muốn đi tham quan phòng lập trình nữa rồi.
Dương Thư Trần chống tay lên đầu, nghiêng người nhìn Quan Vũ Niệm rồi lạnh lùng nói.
Dĩ nhiên là tôi muốn đi, nhưng anh phải nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi còn phải bóp bao lâu nữa?
Quan Vũ Niệm phùng mang trợn mắt hỏi.
Cậu là một người hưởng thụ, dĩ nhiên sẽ muốn càng lâu càng tốt, nhưng nếu để cô tiếp tục bóp nữa thì cô sợ mình không kiềm chế được mà bóp gãy cổ cậu mất.
Mệt rồi à?
Dương Thư Trần giả mù sa mưa hỏi.
.
Quan Vũ Niệm biết cậu cũng chẳng tử tế gì nên im lặng không nói lời nào.
Người đàn ông này vừa xấu bụng vừa nhỏ mọn, không thể chọc nổi.
Cô đã bóp vai cho cậu một giờ đồng hồ rồi, ngón tay cũng đã mềm nhũn mà Dương Thư Trần vẫn không hề có ý định dừng lại.
Rõ ràng là cậu đang cố ý hành hạ cô.
Nếu cô còn chưa nhìn ra nữa, há chẳng phải cô là con ngốc sao! Tên đàn ông bụng dạ nhỏ nhen này...
Bây giờ nói cho tôi biết, hôm nay cô có nên lén lút một mình đi ra ngoài ăn cơm với Giang Đông Cẩm sau lưng tôi không?
Không nên.
Quan Vũ Niệm trả lời mà không cần ngẫm nghĩ.
Kẻ thức thời mới là người tài giỏi.
Bây giờ cho dù Dương Thư Trần có bắt cô nhận mình là cún con thì cô cũng sẽ không do dự mà thừa nhận.
Sau này có làm thế nữa không?
Dương Thư Trần nghe được câu trả lời của cô thì rất hài lòng hỏi tiếp.
Cậu như thầy giáo bắt học sinh tiểu học viết bản kiểm điểm, ép Quan Vũ Niệm bảo đảm với mình rằng sau này sẽ không một mình gặp mặt Giang Đông Cẩm nữa.
Không cần bóp nữa, những tài liệu này đều để đưa đến phòng lập trình, cô cầm nó rồi đi cùng tôi.
Dương Thư Trần chỉ tay về phía chỗ tài liệu rồi đứng lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.