Chương 2541: Tất cả đều là mưu mẹo! (20)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 699 chữ
- 2022-02-19 08:51:42
Cô xoay mình trên ghế sofa, suýt chút nữa đã lăn xuống đất.
Dương Thư Trần đưa tay đỡ cô lại, thấy cô hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy, cậ8u nở nụ cười cưng chiều rồi quyết định ôm cô đi về phía giường lớn.
Cậu đẹp trai như vậy, lý nào trông lại giống ba cô? Cậu thả người lên giường, Quan Vũ Niệ6m có lẽ không biết mình vừa gây ra chuyện gì nên tiếp tục xoay mình rồi khép chặt mắt ngủ say sưa.
Gương mặt nhỏ nhắn vùi mình trên gối như t5hể coi đây là lãnh địa của mình.
Quan Vũ Niệm, là em trêu chọc tôi trước đây nhé!
Dương Thư Trần sâu kín nhìn cô rồi cúi đầu đáp một nụ hôn lên môi cô.
Sau đó, cậu thỏa mãn ôm cô gái trước ngực, cố gắng kìm nén ngọn lửa đang cháy hừng hực trong cơ thể.
Giọng của quản gia từ bên ngoài truyền lại:
Cô Quan, không còn sớm nữa, cậu chủ bảo tôi lên gọi cô xuống nhà dùng bữa sáng.
Bây giờ cô không muốn ăn sáng, cô chỉ muốn ăn thịt Dương Thư Trần thôi.
Cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình vẫn còn nguyên vẹn như lúc đầu, hơn nữa cơ thể cũng không có dấu hiệu gì bất thường.
Vậy là anh ta không động chạm gì đến mình.
Thấy vậy, ánh mắt tức giận của Dương Thư Trần mới dần tan biến.
Cậu xoay mình nằm xuống cạnh cô rồi thuận tay ôm cô vào ngực.
Cô lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn xung quanh một lượt, khi phát hiện mình đang ngủ ở trên giường thì sợ lạnh cả sống lưng.
Cô đang định nói gì đó nhưng lại phát hiện trong phòng ngoài mình ra thì chẳng còn ai cả, Dương Thư Trần vốn không ở đây.
Ba!
Quan Vũ Niệm bỗng đưa tay túm áo cậu lại rồi khẽ mấp máy miệng thốt3 lên một tiếng, khiến cơ thể Dương Thư Trần lập tức cứng đờ lại.
Gương mặt tuấn tú bỗng tối sầm lại, cậu nghiến chặt răng mới kìm nén được lử9a giận trong lòng, kiềm chế ý định ném cô ra ngoài.
Lúc này, Quan Vũ Niệm mới thở phào nhẹ nhõm rồi bước xuống giường vào nhà vệ sinh.
Cô đang chuẩn bị rửa mặt nhưng khi đứng trước bồn rửa, liếc thấy mình trong gương thì bất chợt sững người lại.
Cô rất gầy nhưng chỗ nào cần có thịt lại rất đầy đặn, cảm giác ôm một cơ thể nhỏ nhắn mềm mại thật dễ chịu, khiến Dương Thư Trần say mê không nỡ rời tay.
Cậu gần như có thể tưởng tượng được ngày mai lúc tỉnh dậy, cô sẽ giống như gần trước, sẽ gào thét vào mặt cậu rồi ngây ngốc hỏi cậu tại sao cô lại chạy vào giường cậu.
Khốn kiếp, vừa rồi cô còn khen cậu đàng hoàng, vậy mà không ngờ cậu dám thừa dịp cô ngủ để lợi dụng sàm sỡ cô.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Dấu hôn rõ ràng như vậy, cô lại chẳng mang theo đồ gì thì làm sao mà che kín được dấu vết này đây? Quan Vũ Niệm ra sức kéo cổ áo mình nhưng thực sự chẳng có ích gì.
Quản gia vẫn đang đứng bên ngoài thúc giục, hơn nữa Dương Mộc Nhã và Hạ Hoa đều đang chờ ở dưới nhà, cô thực sự không nên để người lớn trong nhà phải đợi mình xuống ăn sáng.
Ngày hôm sau, Quan Vũ Niệm cũng không có ấn tượng về việc mình đã tỉnh dậy như thế nào.
Cô chỉ cảm thấy hình như mình đã có một giấc ngủ rất thoải mái, còn thấy hình như có người nào đó ôm mình, nói chuyện với mình nhưng cụ thể là nói những gì thì cô cũng không nhớ rõ.
Cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cổ mình rồi sờ lên hai dấu hôn to tướng trên đó, cảm giác như không thể tin nổi.
Không rửa được! Đây là dấu hôn mà Dương Thư Trần đã để lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.