Chương 2546: Dựa vào mặt là đủ (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 576 chữ
- 2022-02-19 08:51:42
Tôi nói rồi nhưng anh cứ như mất hồn mất vía, không để ý đến tôi...
Quan Vũ Niệm chu miệng, cuối cùng trên mặt cũng có chú8t khí sắc.
...
Dương Thư Trần sững người, trong ánh mắt lộ rõ vẻ chột dạ.
Vừa rồi đúng là cậu đang suy ng3hĩ đến chuyện khác, trong đầu đểu nghĩ đến người mà cô muốn vào CJ để tìm.
Quan Vũ Niệm nhìn Dương Thư Trần nhưng không cảm thấy lo lắng chút nào.
Kỹ thuật của cậu rất thành thạo, cậu đè chặt chân cô, dù hơi đau một chút nhưng rất nhanh sau đó đã không còn bị chuột rút nữa.
Còn đau không?
Dương Thư Trần ngẩng đầu lên ân cần hỏi.
Dương Thư Trần, chân tôi bị chuột rút, anh có hiểu không?
Nhất định là kiếp trước cô đã gây thù chuốc oán nên kiếp này mới gặp phải cậu, để cả ngày đều bị cậu ngược đãi, đến lúc lên xe về nhà còn sợ đến phát bệnh tim.
Đã thế, đến lúc khó khăn lắm mới được xuống xe thì chân lại bị chuột rút, cậu lại còn không cho cô lên tiếng nữa.
..
Dương Thư Trần cứng đờ người, đặt cô xuống rồi cởi áo vest của mình ra vứt xuống đất để cô ngồi xuống.
Vừa nghĩ đến việc cô nói cô không thích 9mình, còn rất có thể là bởi vì một người khác, cậu không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Bây giờ khi bị cô chỉ6 ra mình vừa mất hồn mất vía, cậu thẹn đến đỏ mặt, đành ngang ngược bế cô ra khỏi xe rồi đi lên tầng.
Dương Thư Tr5ần!
Trật tự!
Dương Thư Trần không muốn nghe, cậu biết rõ nhất định cô không thích cậu bể cô lên mà muốn để cô xuống tự đi, vì thế quyết định không cho cô cơ hội lên tiếng.
Duỗi thẳng chân ra, càng thẳng càng tốt.
Bây giờ tôi sẽ ép đầu ngón chân của cô, có thể sẽ hơi đau đấy, cô cổ chịu một lát.
Giọng nói ấm áp êm tai của Dương Thư Trần vang lên.
Thoạt nhìn cậu như một cậu ấm vô dụng bất tài nhưng trên mặt lại mang vẻ trầm ổn, dường như trong trái tim cậu cất giấu cả thế giới vậy.
Không phải tôi...
Tôi mà còn thấy cô lên tiếng nữa là tôi sẽ nghĩ cô muốn tôi hôn cô đấy!
Dương Thư Trần liếc nhìn cô rồi lạnh lùng uy hiếp.
Bắt gặp ánh mắt của cậu, Quan Vũ Niệm chỉ có thể cắn răng, không dám lên tiếng.
Thế nhưng trong giây lát, cô thực sự không thể nhịn được nữa.
Hơi một chút thôi, đỡ nhiều rồi.
Quan Vũ Niệm vô thức trả lời.
Nghe vậy, Dương Thư Trần mới đỡ cô từ dưới đất đứng lên.
Xin lỗi, tôi làm áo khoác của anh bị bẩn rồi.
Quan Vũ Niệm nhặt chiếc đệm dưới mông mình lên, lúc này chiếc áo đã dính toàn bụi bẩn, cô nhìn về phía Dương Thư Trần bằng ánh mắt bối rối.
Bây giờ không mặc được nữa rồi.
Anh cứ để ở nhà tôi đi, tối giặt xong sẽ phơi khô rồi đem đến công ty cho anh.
Dương Thư Trần không nói gì mà trực tiếp bế phốc cô lên rồi ôm vào thang máy.
Bọn họ lên nhà, mở cửa ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.