Chương 2570: Để xem cô trốn đi đâu! (8)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 646 chữ
- 2022-02-19 08:57:03
Dương Thư Trần không chỉ hôn mà còn lấy điện thoại di động ra, tìm vài góc độ thật đẹp, chụp lại cảnh hôn của hai người.
Chờ Quan Vũ Niệm t8ỉnh lại, cậu sẽ đưa cho cô xem hai người bọn họ trông xứng đôi đến mức nào.
Ưm...
Như ý thức được gì đó, Quan Vũ Niệm vẫn luôn hôn mê độ3t nhiên nhúc nhích, khẽ hừ một tiếng.
Hai mày cô nhíu chặt, chỉ vừa động đậy đã đau đến mức phải hít vào một hơi.
Trên người cô bị thương, cần phải nghỉ ngơi vài ngày, mấy ngày này, cô ngoan ngoãn một chút.
Dương Thư Trần đưa tay đè lại bả vai của cô, môi mỏng hé mở.
Mặt mày hung dữ, nhưng bàn tay đặt trên vai cô lại cực kỳ dịu dàng.
Quan Vũ Niệm, cô lớn thế rồi, ngay cả chăm sóc cho bản thân mình cũng không biết sao, qua đường không chịu nhìn ngó, định để tôi nhặt xác cho cô có đúng không?
Dương Thư Trần nói chuyện không chút nể tình.
Quan Vũ Niệm bị cậu mắng xối xả, qua hồi lâu vẫn không xen lời vào được, chỉ có thể phòng má, trừng mắt nhìn cậu.
Nghe vậy, cuối cùng Quan Vũ Niệm cũng nhận ra đây không phải là mơ, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cô muốn đứng dậy khỏi giường bệnh, nhưng vừa khẽ nhúc nhích, hai tay hai chân đã truyền đến cảm giác đau đớn.
Tại sao anh lại ở đây? Đầu óc Quan Vũ Niệm rối như tơ vò, cô cau mày, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ được chuyện xảy ra trước lúc mình ngất đi.
Đúng là tôi không nên ở đây, tôi nên xách cô về công ty, để có giải thích xem vì sao một người đang trong giờ làm việc lại lén lút chuồn mất, đã thế còn tự đưa mình vào bệnh viện.
Dương Thư Trần...
Cuối cùng Quan Vũ Niệm cũng tỉnh, thấy rõ người trước mặt, hai mắt cô dại ra, sửng sốt vài giây, sau đ5ó đột nhiên nhắm mắt lại.
Nhất định là mơ thấy ác mộng, sao ngủ một giấc tỉnh dậy đã thấy anh ta được cơ chứ, ngủ thêm một lát là được, chỉ là ác mộng...
Dương Thư Trần:
...
Cậu nhìn giả lắm hả? Cô còn dám nói mơ thấy cậu là ác mộng?
Quan Vũ Niệm, nếu cô còn dám nói thể thêm một lần nữa, bây giờ tôi lập tức bóp chết cô, cho cô mất mạng trong mơ luôn đấy!
Dương Thư Trần hung tợn uy hiếp.
Cô dám sai bảo tôi? Quan Vũ Niệm, tôi là sếp của cô đấy!
Dương Thư Trần híp mắt, lạnh lùng nhắc nhở.
Tôi chỉ nói tôi đói rồi thôi, đầu có bảo anh hầu hạ tôi, nếu anh không muốn chăm sóc tôi thì giúp tôi gọi một hệ sĩ, phí chăm sóc mấy ngày này tôi trả được.
Quan Vũ Niệm nói mà không chút do dự.
Dây thần kinh đề9u căng chặt, thân thể cứng ngắc.
Quan Vũ Niệm, tỉnh lại nào.
Chú ý tới phản ứng của cô, Dương Thư Trần xoay người ngồi dậy, đau lòng nắm6 lấy bả vai cô.
Hung dữ cái gì, cô đâu có bảo cậu tới đây chăm sóc cô.
Chẳng lẽ cậu không biết lúc người ta đau ốm vốn đã rất yếu đuối, lại bị cậu hung hăng nạt nộ như vậy, tim sắp vỡ tới nơi rồi, làm sao mà dưỡng bệnh được?
Tôi đói rồi.
Quan Vũ Niệm trừng mắt, đột nhiên lên tiếng.
Tốt nhất là Dương Thư Trần đi ngay lập tức, cô chẳng có tâm trạng đâu mà dưỡng bệnh, luôn cảm thấy ánh mắt cậu nhìn cô như kiểu có thể ăn có bất cứ lúc nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.