Chương 2572: Để xem cô trốn đi đâu! (10)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 520 chữ
- 2022-02-19 08:57:03
Ngay khi cô đang chuẩn bị đưa tay ra nhận thì cậu lại đột nhiên rụt lại.
Nhìn dáng vẻ ốm yếu của cô đi, bưng được à, đừng làm đổ, đến lúc 8đó lại là tôi thu dọn chứ ai.
Dương Thư Trần tự nhiên như ruồi ngồi xuống bên cạnh, múc một thìa cháo đưa tới bên miệng cố.
Há miệng, tô3i đút cô.
Bảo cậu ba nhà họ Nghiêm danh tiếng lẫy lừng đút cháo cho cô, cô sợ mình ăn không tiêu.
Ngơ ngác cái gì, không lẽ đang9 chờ tôi hôn cô?
Quan Vũ Niệm ngẩn ra, dứt khoát há miệng ngậm lấy cái muỗng, nuốt chửng một ngụm.
Đầu lưỡi bị bỏng, suýt nữa nhảy khỏi g6iường.
Dương Thư Trần, anh cố ý đấy à?
Cô vừa nói cái gì, để Dương Thư Trần đút cháo cho cô, cô sợ mình ăn không tiêu.
Lưỡi của 5cô bỏng hết cả rồi.
Bỏng ở đâu? Tôi xem nào.
Đây là lần đầu tiên Dương Thư Trần đút cháo cho người khác nên không có kinh nghiệm, thấy cô bị bỏng thì vội vàng đặt bát cháo xuống, hai tay nâng mặt cô lên kiểm tra.
Nụ hôn của cậu không ngừng sâu thêm, quét hết tất cả những gì tốt đẹp giữa răng môi cô.
Hai tay dùng sức ôm chặt lấy cô, cảm giác được cô ở ngay trong lòng một cách chân thật, cảm giác trống rỗng ở ngực cuối cùng cũng biến mất.
Ưm...
Quan Vũ Niệm đẩy cậu ra mà không được, hai tay đấm vào ngực cậu.
Hơi thở của hai người đã quấn quýt vào nhau.
Tôi không sao, anh cách xa tôi một chút, tôi thở không nổi...
Cô đặt tay lên ngực cậu, môi mỏng của Dương Thư Trần đã hôn lên cô.
Tiếp xúc thoáng qua đã không đủ để thỏa mãn cậu.
Sắc mặt cậu rất nghiêm túc, không giống giả vờ chút nào.
Vẻ lo lắng trên mặt khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Quan Vũ Niệm há miệng định nói gì đó, cuối cùng chỉ lí nhí được hai chữ:
Không sao.
Hai người kề sát vào nhau, cậu ngồi ngay trước mặt cô, hương bạc hà dễ chịu không ngừng phả vào mũi cô.
Cô muốn dịch ra sau, nhưng vừa nhúc nhích lưng đã đụng phải đầu giường, không thể lui được nữa.
Sao vậy? Có chỗ nào khó chịu hả?
Dương Thư Trần thấy cô nhích về sau như con sâu róm, lại kề sát cô thêm một chút, cúi đầu nhìn vào mặt cô.
Thấy cô không nói lời nào, cậu lại cúi thấp hơn nữa, chóp mũi gần như muốn dán sát vào cô.
Cô đấm đến khi nắm tay đã tê rần, Dương Thư Trần vẫn không đau không ngứa.
Cậu thỏa mãn rồi mới chậm rãi buông cô ra, mơn trớn đôi môi sưng đỏ của cô, khóe miệng nhếch lên, hơi thở mê hoặc:
Tôi thích nhất là thấy cô muốn cắn chết tôi nhưng lại không làm được gì, thật đáng yêu!
Quan Vũ Niệm:
...
Khốn nạn!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.