Chương 2578: Để xem cô trốn đi đâu! (16)


Cậu ngồi bên mép giường, đặt cặp lồng giữ nhiệt lên tủ đầu giường rồi thuần thục múc cháo ra.

Quan Vũ Niệm ngồi trên giư8ờng, nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán và cả trên chóp mũi cậu.

Quan Vũ Niệm, không được khóc!
Cô khóc, lòng cậu cũng loạn cào cào.
Từ trước đến giờ, chưa có cô gái nào khóc thương tâm như thế trước mặt cậu, cảm giác như người ấy bị cả thế giới bỏ rơi vậy.
Cậu đưa thìa cháo lên miệng thử.
Mùi vị không tệ mà.

...
Trái tim cô khẽ lay động, có một thứ cảm xúc không nói thành lời dâng tràn nơi ngực cô, làm thế nào cũng không 5đè nó xuống được.
Thìa cháo mềm nhuyễn tan trong miệng, thực sự rất ngon, vừa ăn là biết đã được ninh rất kĩ.
Đầu bếp nhà họ Nghiêm đương nhiên là số một, nếu không phải thấy cô cần bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng, sao cậu có thể sáng sớm đã về nhà nấu cháo, bất chấp mối nguy hiểm vì nguy cơ bị anh trai bắt được chứ.
Nhưng phản ứng này của cô là thế nào đây?
Rất ngon, tại tôi...
Quan Vũ Niệm cất lời liền nghẹn ngào rồi cứ thế òa khóc thành tiếng.
Cô chậm rãi ăn từng thìa cháo mà cậu đút, hốc mắt cũng ửng đỏ từ bao giờ.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình không hề cô đơn.
Từ khuôn mặt tuấn tú ấy nhìn về phía sau, cô mới phát hiện 3áo sơ mi của cậu cũng đã thấm ướt mồ hôi.
Bây giờ mới là tám giờ sáng, cậu dậy sớm như thế là để về nhà lấy đồ ăn sáng 9cho cô sao?
Há miệng nào.
Dương Thư Trần không chú ý đến chút biểu cảm khác lạ của cô, đưa thìa cháo đến bên miệng cô rồi nói6.
Sau đó, cô đẩy Dương Thư Trần ra, chạy vào nhà vệ sinh.
Dương Thư Trần:
...

Dương Thư Trần:
...
Ăn ngon đến mức khóc luôn hả? Trên trán cậu chợt xuất hiện ba hàng kẻ đen.
Nhìn biểu hiện khác thường của cô, trong đầu cậu chợt nghĩ đến gì đó, cậu buông chén cháo xuống rồi đưa tay ôm cô vào lòng.
Đau đến mức không còn lý trí, chỉ muốn cả thế giới phải đến đây dỗ dành cô, khiến cô vui vẻ.

Tôi chưa đánh răng...
Quan Vũ Niệm khóc thút thít rồi để lại một câu.
Hóa ra khi bị bệnh, có người ở bên, chăm sóc mình, lại là chuyện hạnh phúc đến thế..

Cháo không ngon à?
Dương Thư Trần lơ đãng ngẩng đầu, thấy đôi mắt ngân ngấn nước của cô thì hơi ngẩn người.
Hay là cô nhớ đến người nhà, nhớ đến những người đã bỏ rơi cô...
Dương Thư Trần căng thẳng, ôm chặt lấy cô rồi xoa cái đầu nhỏ:
Cô yên tâm, sau này tôi sẽ không bỏ rơi cô, không để cô ở một mình đâu.
Mãi mãi là bao xa, cậu không biết, cậu chỉ biết rằng, lần đầu tiên cậu cảm thấy đau lòng vì nước mắt của một người con gái.

Cô thích ăn thì sau này mỗi ngày tôi sẽ dặn dò đầu bếp nấu cho cô ăn.

Chẳng qua chỉ là một bát cháo thôi mà, phản ứng của cô đúng là hơi quá rồi.
Trong khoảnh khắc lãng mạn như thế mà cô lại nghĩ đến việc mình chưa đánh răng sao? Cô khóc thảm như thế cũng là vì chưa đánh răng hả?!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.