Chương 2582: Chơi đùa chán rồi đòi chịu trách nhiệm (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 624 chữ
- 2022-02-19 08:57:03
Y tá ngơ ngác vài giây, sau đó lấy tay che mặt và hét lên.
A!!!
Quan Vũ Niệm đang kinh ngạc chợt lấy lại tinh thần, sau đ8ó cũng hét lên khi thấy y tá trước cửa.
Động tác của Dương Thư Trần quá nhanh, con ngươi đen sâu thẳm phản chiếu cảnh xuân trước ngực cô hơi biến đổi, nhưng vì nhớ lời y tá vừa nói nên cố kìm nén lại.
Từ đầu đến cuối, Quan Vũ Niệm đều không kịp phản ứng rằng bản thân đã mặc quần áo xong.
Ban đầu, cô lo cậu sẽ không kiềm chế được rồi tiếp tục sàm sỡ mình, nhưng khi thấy dáng vẻ tập trung của cậu, cô bỗng quên mất việc đề phòng và chỉ ngơ ngác nhìn cậu cẩn thận bôi thuốc cho mình như đang bảo vệ vật quý báu.
Vô thức, lồng ngực cô trở nên ấm áp hơn.
Tôi chỉ muốn bôi thuốc cho cô thôi, Tiểu Niệm Niệm, cô phải suy nghĩ trong sáng lên chứ đừng nghĩ bậy.
Dương Thư Trần huơ huơ thuốc bôi trên tay trêu đùa.
Quan Vũ Niệm:
...
Cô là người nghĩ bậy à? Là cô à? Thật vớ vẩn!
À ừm...
bệnh nhân còn bị thương nên cần phải nghỉ ngơi, tốt nhất là hai n3gười kiềm chế một chút.
Vì chuyện tốt bị cắt ngang nên sắc mặt của Dương Thư Trần đen như đáy nồi, cuối cùng cắn 6răng nện lên đầu giường.
Đáng chết, cậu lại quên mất chỗ này là bệnh viện.
Đầu gối cô ứ máu hơi nặng, vết bầm tím đen kéo dài từ đầu gối đến tận bắp chân.
Con người của Dương Thư Trần co rụt lại, cậu khẽ hé làn môi mỏng nói:
Có lẽ sẽ hơi đau, cô chịu đau một chút, tôi sẽ xoa tan máu bầm.
Quan Vũ Niệm vẫn luôn nhìn cậu.
Dương Thư Trần kéo chắn cô ra, cầm lấy cánh tay bị trầy xước của cô lên và dịu dàng bôi thuốc trước khi cô kịp thét to...
Nếu cô không muốn tôi ăn có ngay tại đây thì ngoan ngoãn chút đi.
Dương Thư Trần vươn ngón tay lấy chút thuốc bôi màu lục rồi từ từ thoa đều lên miệng vết thương.
Còn nữa, nơi này là bệnh viện, việc này...
việc này...
Nữ y tá còn chưa nói hết câu đã ch9ạy vội đi với gương mặt đỏ bừng.
Nơi này là bệnh viện, không thể làm chuyện đáng thẹn tại đây.
Mà với quan hệ của hai người, kể cả khi không ở bệnh viện thì cũng không thể làm chuyện đó được.
Cậu quay đầu nhìn Quan Vũ Niệm rồi lại 5nhìn lọ thuốc bôi mà y tá làm rơi trước cửa, sau đó xoay người xuống giường và bước tới nhặt nó lên.
Dương Thư Trần, anh có nghe y tá vừa nói gì không?
Quan Vũ Niệm vội nhắc nhở khi thấy người đàn ông định giơ tay kéo tấm chăn đang cho người mình ra.
Bây giờ tốc độ cởi quần áo của đàn ông đều nhanh thế sao? Quan Vũ Niệm dịch sang mép giường để lấy quần áo của mình, nhưng cô vừa mới vươn tay thì Dương Thư Trần đã bắt lấy tay cô.
Cô ngẩng đầu định nói gì đó thì đã thấy cậu ngồi bên cạnh mình, sau đó một tay vén chăn, một tay cầm quần áo mặc vào giúp cô.
Anh xoay qua chỗ khác đi, đợi tôi mặc quần áo cho tử tế đã.
Quan Vũ Niệm siết chặt chăn, cảnh giác nhìn Dương Thư Trần.
Khi cúi đầu, cô thoáng thấy quần áo của mình bị ném lên bàn bèn tặc lưỡi một cái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.