Chương 2595: Thân phận của cô!! (9)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 544 chữ
- 2022-02-19 08:57:03
Bị Dương Thư Trần trừng mắt một cái, cậu ta lập tức lùi sang bên cạnh, làm bộ mất trí nhớ.
Trước đây chỉ cần nhắc đến Quan Vũ Niệm là 8có thể dỗ cậu chủ vui vẻ, hôm nay không biết làm sao, vừa trở về biệt thự một chuyến là cậu chủ như biến thành một con người khác.
Dư3ơng Thư Trần nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, giơ tay lên định phá giải mật khẩu máy tính của Quan Vũ Niệm mấy lần, nhưng cứ giơ lên rồi lạ9i hạ xuống hết lần này đến lần khác.
Tinh!
Thang máy dừng lại ở tầng lầu có phòng bệnh của Quan Vũ Niệm.
Dương Thư Trần mang theo máy tính, từng bước đi tới phòng bệnh của cô.
Cậu đưa tay mở cửa.
Về bệnh viện.
Dương Thư Trần đóng máy tính lại, mang ra khỏi tiệm sửa chữa, Trợ lý hoàn hồn, vội vã chạy lên bảo tài xế lái xe, còn mình thì theo sát bên cạnh Dương Thư Trần.
Chẳng mấy chốc họ đã trở về bệnh viện.
Bây giờ đã sắp mười một giờ đêm.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh đèn ngủ lờ mờ, mờ mờ ảo ảo, không thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng người đang nằm trên giường bệnh Cô đang ngủ...
Dương Thư Trần, là anh à?
Ngay khi Dương Thư Trần đang định xoay người rời đi thì một giọng nói thật nhỏ chợt vang lên trong phòng.
Bước chân cậu khựng lại, sau đó chỉ thấy người trên giường bệnh xoay người ngồi dậy, đưa tay bật đèn.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Quan Vũ Niệm không có một chút buồn ngủ.
Thấy người đứng ở cửa là Dương Thư Trần, cô nở nụ cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền lún sâu, thắp sáng cả phòng bệnh.
Cậu cũng không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì.
Cậu muốn biết rốt cuộc cô là ai,6 tiếp cận cậu có mục đích gì, nhưng vừa nhớ tới dáng vẻ không chút để phòng của cô lúc ở trước mặt mình, cậu làm thế nào cũng không đành lòng5 tự tay phá hủy sự tín nhiệm này.
Nếu thật sự muốn biết gì đó, cậu thà đối diện trực tiếp hỏi cô cũng không muốn lợi dụng lòng tin của cô để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của riêng mình.
Khuya như vậy, bệnh viện tĩnh lặng như tờ, như thể hết thảy đã chìm vào giấc ngủ.
Tiếng bước chân vang lên trong hành lang nghe có vẻ cực kỳ chói tai.
Mọi người về đi, không cần đi theo tôi.
Dương Thư Trần ra lệnh một tiếng, không đợi trợ lý phản ứng đã một mình cầm theo máy tính đi vào thang máy.
Anh về rồi!
Lồng ngực Dương Thư Trần chấn động, tim như bị ai bóp chặt, không phải đau mà là rung động không nói nên lời.
Cậu nhìn ánh mắt đơn thuần của cô, nhìn cô cẩn thận dè dặt hỏi thăm giống như một đứa trẻ ở yên một chỗ chờ người nhà tới đón, như sợ cậu không bao giờ xuất hiện nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.