Chương 2615: Bàn điều kiện (8)


Nghe nói sau này ở đây sẽ xây dựng một trung tâm thương mại...

Quan Vũ Niệm ngẩng đầu lên nhìn về phía bãi đất t8rống rồi lại nhìn về phía những dãy phòng đã được bỏ hoang, những chiếc cầu trượt đã hư hỏng cũ nát, trong lòng cô bỗng3 dâng lên chút chua xót.

Đây chính là nơi cô đã từng lớn lên...

Tiểu Niệm Niệm, tôi mới chỉ đưa cô về thăm trại trẻ mồ côi mà cô đã đổ nhào vào ngực tôi, nếu như tôi nói tôi có thể tìm ba giúp cô thì có phải cô sẽ cảm động đến mức lấy thân báo đáp không?
Dương Thư Trần ôm lấy vòng eo thon thả của cô rồi gian xảo hỏi.
Nụ cười trên khóe miệng lộ rõ vẻ đùa cợt, đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm cô gái trước ngực.
Nghe vậy, Quan Vũ Niệm sững người lại.

Tại sao lại dẫn tôi đến đây?
Quan Vũ 9Niệm tò mò hỏi.
Cô hơi thất thần nên vấp phải hòn đá dưới chân, bước chân xiêu vẹo rồi cuối cùng đổ về phía ngự6c cậu.
Hai người dính vào nhau, mặt Quan Vũ Niệm đụng phải cơ ngực rắn chắc của cậu, rắn chắc đến nỗi mũi cô tư5ởng như cũng bị lệch đi.
Anh ta vừa nói gì cơ? Anh ta sẽ tìm ba giúp mình sao?
Dương Thư Trần...

Không cần phải vội đồng ý hay từ chối, cứ từ từ nói với tôi cũng được.
Dương Thư Trần cắt ngang rồi dắt tay cô đi về phía trại trẻ mồ côi lúc này đã bị tháo dỡ quá nửa.
Hai người đi vào bên trong, tường rào của những dãy nhà tập thể đã bị phá nát, tiếng gió lùa qua khung cửa sổ cũ kỹ phát ra âm thanh kỳ dị, trên mặt đất ngổn ngang đất đá, cảnh tượng trông vô cùng tan hoang.
Quan Vũ Niệm nhìn trại trẻ mồ côi trong ký ức của mình biến thành dáng vẻ ngày hôm nay, còn người trong trại trẻ không còn một ai cả, bàn tay đang được Dương Thư Trần dắt vô thức siết chặt lại.

Viện trưởng và mọi người rất khỏe, đã bán đất của trại trẻ rồi dời đến nơi khác để mở rộng quy mô, có thể chăm sóc nhiều đứa trẻ hơn nữa.
Dương Thư Trần kéo Quan Vũ Niệm lại gần mình rồi dịu giọng nói.
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại như một lời an ủi, khiến chỉ trong giây lát, tâm trạng trống vắng buồn bã của Quan Vũ Niệm đã khá hơn rất nhiều.

Sao anh lại biết chỗ này?
Quan Vũ Niệm hỏi.
Cô nhớ là trong sơ yếu lý lịch của cô không hề viết tên trại trẻ mà.


Chuyện này không quan trọng, quan trọng là ở đây có thông tin của cô, còn có hồ sơ năm đó lúc cô được chuyển vào trại trẻ nữa.
Dương Thư Trần đáp lại rồi dắt cô đi vào phòng làm việc trong cùng của trại trẻ.

Chiếc biển tên trên cánh cửa đã sắp rơi đến nơi, trên đó viết năm chữ rất to:
Phòng làm việc viện trưởng
.

Bước chân của Quan Vũ Niệm hơi khựng lại nhưng Dương Thư Trần không cho cô cơ hội từ chối đã vội kéo cô bước vào.


Cậu chủ!
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.