Chương 2617: Ra điều kiện (10)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 618 chữ
- 2022-02-19 10:36:00
Đây là lời giải thích tốt nhất mà cậu có thể nghĩ ra.
Nếu quả thật là như vậy thì có lẽ cha mẹ cô rất yêu cô.
Đ8úng, chắc chắn là vậy rồi.
Cô không nhớ được gương mặt đó nhưng vẫn luôn thường nhớ tới một người.
Cô đã tìm về quê hương của mình nhưng khi đến đó, mọi người đều nói rằng mẹ cô đã qua đời từ lâu, còn qua đời như thế nào thì không ai biết.
Còn người đàn ông nghi ngờ là cha cô thì hoàn toàn không có tin tức, không ai có ảnh của ông ta, cũng không ai biết ông ta tên gì.
Cha cô thật sự vẫn chưa chết, chỉ có điều...
không cần cô nữa thôi.
Đừng tìm tôi, cả đời này không cần gặp lại.
Một câu nói tuyệt tình làm sao! Đây chính là lời nói cuối cùng của người thân duy nhất của cô trên đời này.
Cô chỉ cảm thấy luôn có một đức tin tồn tại trong lòng đang điều khiển cô, muốn cô tìm hiểu về thân thế của mình.
Cô cảm thấy như có một ai đó đang ở rất xa vẫn luôn chờ cô xuất hiện, vẫn luôn nhắc nhủ cô: Niệm Niệm, phải nhớ kỹ lời ba, con có thể...
Ba!
Bọn họ chỉ biết rằng ngày đó khi mẹ cô chết, người đàn ông đã trở lại đưa thi thể mẹ cô từ nhà tang lễ ra làm lễ rồi sau đó cũng rời đi.
Không ai biết mộ của mẹ cô ở đâu, cũng chẳng ai hay sau đó người đàn ông kia đã đi đâu.
Mãi đến tận bây giờ, khi nhìn thấy phong thư người đàn ông đó để lại từ Dương Thư Trần, cuối cùng cô mới chắc chắn rằng người đưa mình đến trại trẻ mồ côi chính là cha mình.
Không phải bọn họ không cần tối mà nhất định là có nỗi khổ riêng.
Quan Vũ Niệm nín khóc rồi3 buông tay cậu ra, nở nụ cười như một đứa trẻ.
Cô đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt rồi lại cầm tay cậu.
Vừa 9rồi tôi kích động quá nên không thể kiềm chế được cảm xúc, không phải đã bóp đau anh rồi chứ? Anh bỏ tôi xem nào.
Tôi không s6ao, có điều nhìn người nào đó khóc xấu xí như vậy nên trong tim thấy hơi đau chút thôi.
Dương Thư Trần né không để cô vén tay 5áo mình lên, che đi vết đỏ trên cánh tay rồi cười chế giễu.
Cậu ngồi xuống chiếc bàn cũ rích bên cạnh, hai chân bắt chữ ngũ rồi nhìn về phía Quan Vũ Niệm, hỏi:
Vẫn muốn tìm ba chứ?
Ừ, tôi muốn biết tại sao năm đó bọn họ lại không cần tôi nữa.
Quan Vũ Niệm cố chấp đáp lại.
Đây là chuyện mà cô muốn thực hiện nhất kể từ khi rời khỏi trại trẻ mồ côi.
Cô không biết mình đến từ đầu, phải đi đâu bây giờ.
Được, nếu cô muốn tìm thì tôi sẽ tìm giúp cô.
Đôi mắt đen láy của Dương Thư Trần bình tĩnh nhìn cô.
Sau khi chắc chắn cô đã nghĩ thông suốt, cậu mới bề ngang cô lên rồi sải bước ra ngoài, lên xe rời khỏi trại trẻ mồ
côi.
Tâm trạng Quan Vũ Niệm hơi tệ nên cậu không vội lái xe rời khỏi đây mà đậu xe dưới một bóng cây ven đường.
Không khí bên trong xe vô cùng yên tĩnh.
Bên ngoài xe, gió thổi nhẹ đưa đẩy nhanh cây ngọn cỏ, ánh mặt trời rực rỡ soi chiếu cũng đong đưa theo kẽ lá.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.