Chương 2651: Bước từng bước vào cái bẫy của cậu (8)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 568 chữ
- 2022-02-19 10:41:17
Người ở ngoài cửa nhanh chóng biến mất.
Dương Thư Trần đứng trong phòng khách của căn hộ nhỏ, nghe thấy tiếng bước chân8 là biết cô đã đi xuống lầu.
Kẹt...
Cửa phòng tắm được kéo vào bên trong.
Cậu đi một vòng trong căn hộ của cô, cuối cùng cởi quần áo rồi vứt bừa trên sofa.
Sau đó cậu lấy áo choàng tắm treo trong tủ quần áo của cô rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Lúc đi lên lầu, Quan Vũ Ni9ệm hãy còn rối rắm không biết nên đuổi Dương Thư Trần về nhà hay là mình ra ngoài khách sạn ở luôn.
Đây là nhà của cô, đánh chết cũng không chịu nhận thua với Dương Thư Trần!
Dương Thư Trần, anh mở cửa ra cho tôi...
Quan Vũ Niệm xông tới cửa, dùng sức gõ hai cái mới phát hiện cửa nhà không khóa.
Cô còn chưa kịp đứng vững, suýt chút nữa đã ngã sấp mặt.
Nhưng không đợi mì6nh rối rắm xong, cô đã phát hiện Dương Thư Trần lấy cả chìa khóa lẫn tiền và thẻ căn cước trong túi xách của cô đi rồi...
5
Bây giờ cô chỉ có hai lựa chọn: Một là quay về chiến đấu với Dương Thư Trần, hai là lang thang đầu đường xó chợ như một kẻ đáng thương, nói không chừng còn gặp mấy chú mèo hoang chó hoang đáng thương giống mình nữa ấy chứ.
Quan Vũ Niệm rùng mình một cái, sức chiến đấu tăng vọt lên theo adrenalin.
Cậu cởi hết quần áo trong nhà cô là muốn làm gì hả? Quan Vũ Niệm cứng người, cảnh giác che miệng lại.
Cô dán người lên tường, cần thận di chuyển đến phòng ngủ của mình như gặp phải giặc dã.
Dương Thư Trần đang mặc áo choàng tắm của Quan Vũ Niệm nên chỉ có thể miễn cưỡng che chắn mấy vị trí quan trọng.
Tứ chi và lồng ngực săn chắc lộ ra trông vô cùng buồn cười, cứ như là người lớn lén mặc quần áo của trẻ con vậy.
Cô miễn cưỡng đứng vững thì thấy quần áo rơi xuống trước mặt làm cô đơ hết cả người.
Trên ghế sofa trong phòng khách nhà cô có áo sơ mi, quần âu, còn có một cái quần lót màu đen của đàn ông nữa...
Tiếng nước vang lên bên tai khiến cô nhận ra Dương Thư Trần đã bước vào phòng tắm.
Nghe nói trước khi làm chuyện ấy, đàn ông thường thích đi tắm rửa, không phải cậu định ép cô đấy chứ? Khuôn mặt Quan Vũ Niệm hiện vẻ phẫn nộ! Anh đã bất nhân thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa! Quan Vũ Niệm chớp mắt lạnh lùng rồi đột nhiên quay người đi vào nhà bếp...
Đến cửa phòng ngủ, cô ló đầu ra quan sát thử.
Khi không nhìn thấy Dương Thư Trần trong phòng ngủ của mình, cô hơi sững sờ một chút.
Cậu cầm một cái khăn mặt màu hồng xoa xoa mái tóc ngắn của mình.
Tiểu Niệm Niệm, tôi không có đồ mặc.
Dương Thư Trần biết cô đã về nên cất bước đi về phía phòng ngủ, tỏ vẻ vô cùng đáng thương.
Vừa không có tiền vừa không có thẻ căn cước nên cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể trở về nhà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.