Chương 2676: Động lòng (3)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 577 chữ
- 2022-02-19 10:41:17
Nhưng cô cảm thấy cậu vẫn chưa nói hết câu vừa rồi, hẳn là vẫn còn một cậu béo một tí thì ôm mới đã...
Cái này, cả cái này nữa, đóng gói l8ại hết đi.
Quan Vũ Niệm còn đang thất thần, Dương Thư Trần đã chọn được mấy miếng thịt bò rồi mang theo và chuẩn bị rời đi.
Tốc độ mua đồ3 ăn của cậu rất nhanh, trước khi người xung quanh chợt nhận ra cậu, cậu đã mua hết những thứ cần mua rồi.
Thế rồi cậu nắm lấy tay Quan Vũ 9Niệm, nhanh chân bước ra khỏi chợ thức ăn.
Mấy loại gia vị chưa kịp mua thì căn dặn trợ lý đi mua giúp.
Vẻ mặt của cô cứ như là g6ặp ma ấy.
Dương Thư Trần bỏ đồ ăn vào cốp xe rồi đi đến trước cửa xe thì thấy Quan Vũ Niệm đang đờ người nhìn cậu chằm chằm.
Tôi có từng nói với cô dù tôi mang họ Dương nhưng từ nhỏ đã không sống ở nhà họ Dương chưa?
Dương Thư Trần mở cửa xe, ra hiệu cô vào trong ngồi rồi cũng ngồi bên cạnh cô.
Cửa xe đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người bọn họ.
Quan Vũ Niệm nghe câu hỏi vậy thì trả lời theo bản năng, không hề chú ý đến không khí mập mờ giữa hai người lúc này:
Anh không sống ở nhà họ Dương sao?
Quan Vũ Niệm5 nghe câu nói vậy bèn gật đầu như gà con mổ thóc.
Cảm giác của cô bây giờ y như gặp ma ấy! Không ngờ cô lại đi cùng Dương Thư Trần đến chợ bản thức ăn! Không phải cửa hàng, không phải siêu thị mà là chợ bán thức ăn thật sự...
Rốt cuộc cậu có phải là Dương Thư Trần mà cô biết hay không? Cô cứ cảm thấy Dương Thư Trần dẫn cô ra ngoài hôm nay là hàng giả...
Cô cũng như mọi người, đều cho rằng cậu mang họ Dương theo họ mẹ, tương lai sẽ thừa kế tài sản của nhà họ Dương nên từ nhỏ đã được nhà bà ngoại nuôi dưỡng nhưng không ngờ lại không phải.
Chẳng những tôi không ở lại nhà họ Dương mà tôi còn là đứa trẻ duy nhất được mẹ tự tay chăm sóc trong số ba đứa trẻ của nhà họ Nghiêm.
Bàn tay to của Dương Thư Trần nắm lấy bàn tay bé của cô, thưởng thức ngón tay thanh tú trắng trẻo của cô.
Thấy Quan Vũ Niệm đang đắm chìm trong câu chuyện của cậu nên không để ý đến hành động thân mật của hai người, cậu cong khóe môi, ánh mắt trở nên sâu hơn.
Vậy anh và chị của anh thì sao?
Quan Vũ Niệm tò mò hỏi.
Trước năm bốn tuổi, phần lớn thời gian bọn họ đều đi theo dì Linh Nhi, lúc đó vẫn chưa có ba.
Người ngoài cảm thấy Dương Thư Trần vừa ra đời đã mang họ mẹ, là đứa con bị đánh giá thấp nhất nhà họ Nghiêm, nhưng chỉ có một mình cậu biết cậu là người hạnh phúc nhất trong ba anh em nhà họ Nghiêm.
Cậu vừa ra đời đã có cha mẹ yêu thương, được anh trai chiều chuộng, được chị gái đòi bảo vệ dù chị ấy còn ngốc hơn cả cậu...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.