Chương 2692: Động lòng (19)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 636 chữ
- 2022-02-19 10:41:17
Chưa đến ba giây sau, ánh mắt cậu dời đến người trong lòng cô thì lập tức sầm mặt.
Cậu rảo bước đi lên trước, rút quyển sách trong tay Q8uan Vũ Niệm ra.
Tiểu Tư đúng không,6 em thích nghe kể chuyện gì, anh Dương sẽ kể cho em nghe hết, bảo đảm kể hay hơn chị Quan của em gấp mười lần!
...
Đúng là anh chàng không b5iết xấu hổ, thích khen bản thân thì cứ khen đi, cứ phải so sánh với cô làm gì? Quan Vũ Niệm bĩu môi.
Nghĩ lại thì đây đúng là lần đầu tiên Dương Thư Trần tới nơi này, chỉ sợ cậu ấm con nhà giàu này không biết tình nguyện viên cần phải làm gì ấy chứ.
Chị Quan, em muốn nghe chị kể chuyện.
Hình như cậu bé cố tình chọc tức Dương Thư Trần, bé tránh khỏi lòng cậu rồi chạy đến chỗ của Quan Vũ Niệm, bàn tay trắng trẻo bé xíu nắm chặt tay Quan Vũ Niệm.
Nhóc...
Dương Thư Trần đang định nổi cáu thì bỗng thấy ánh mắt Quan Vũ Niệm nhìn mình, phút chốc ngậm miệng lại.
Dương Thư Trần, anh làm gì đấy?
Quan Vũ Niệm hơi giật mình, bèn nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ.
Dương Thư Trầ3n lật quyển sách trong tay, cười như một con hồ ly:
Đây là lần đầu tiên anh đến nơi đây, em không dạy anh, anh biết phải hỗ trợ thế nào?
Dươn9g Thư Trần trả quyển sách trong tay lại cho Quan Vũ Niệm rồi khom lưng ôm cậu bé trong lòng cô ra, tự mình ôm lấy.
Tiểu Tư, em đợi một lát, để chị bảo anh Dương rót cho em ly nước.
Quan Vũ Niệm nói rồi kéo Dương Thư Trần ra khỏi phòng đọc sách.
Hai người cùng đi ra ngoài, Quan Vũ Niệm còn lo lắng nhìn thoáng qua, thấy Tiểu Tư không theo ra cùng mới đạp cho Dương Thư Trần một cái.
Anh làm gì mà cứ kiểm chuyện với Tiểu Tư vậy?
...
Dương Thư Trần sầm mặt.
Cậu còn chưa nói thằng nhóc kia không ưa cậu đâu nhé!
Tiểu Tư là đứa bé đầu tiên tôi tiếp xúc khi làm tình nguyện viên, lúc đó cơ thể của cậu bé không tốt, phải chạy chữa nhiều lần, thiếu chút nữa là đã mất mạng.
Quan Vũ Niệm nhớ đến cảnh tượng ngày ấy, không nhịn được cay cay sống mũi.
Sau đó, một tay cậu nắm tay Quan Vũ Niệm, tay còn lại nắm tay cậu bé, cười hí ha hí hửng.
Tiểu Tư...
Quan Vũ Niệm quay đầu nhìn thoáng qua cậu bé, dùng ánh mắt hỏi ý kiến bé.
Thế nhưng phản ứng của Tiểu Tự rất tốt, trên gương mặt tái nhợt không có biểu cảm gì, chỉ khẽ gật đầu với Quan Vũ Niệm một cái.
Thế rồi bé rút tay ra khỏi tay Dương Thư Trần, xoay người quay lại ngồi trên cái ghế dài lúc nãy.
Mặc dù Tiểu Tư còn nhỏ tuổi nhưng vì không có người thân nên bé trưởng thành rất sớm, hơn nữa cũng rất mẫn cảm.
Quan Vũ Niệm chăm sóc cậu bé lâu nhất, biết bé hay dựa dẫm vào mình nên hơi lo bé sẽ không thích Dương Thư Trần.
Cậu hắng giọng một cái:
Hồi nhỏ anh còn nhận giải quán quân cuộc thi kể chuyện đấy, không làm khó anh được đâu.
Không bằng em cứ giao nhóc con cho anh rồi đi làm chuyện khác đi nhé?
Dương Thư Trần nói rồi đi đến giữa hai người, tách hai bàn tay đang nắm lấy nhau ra.
Đứa bé nhỏ như vậy, nói không chừng phải phẫu thuật mới có thể giữ được tính mạng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.