Chương 2693: Động lòng (20)



Tôi cũng không biết nữa, cậu bé được người ta nhặt được rồi đưa vào trại trẻ mồ côi, chỉ biết tên chứ không biết chuyện gì khác8.

Lúc anh kể chuyện cho cậu bé nghe, tuyệt đối không được nhắc đến người nhà của bé đâu đấy.

Dương Thư Trần nha5nh chóng xoay người lại, thấy bóng người đang tựa vào cửa kia thì hơi nhướng mày.
Thằng bé ra từ lúc nào? Bé đã nghe hết những chuyện bọn họ mới nói rồi sao? Dương Thư Trần tự nhận mình đã gặp rất nhiều người có khả năng ngụy trang, chính cậu cũng là một cao thủ ngụy trang, người bình thường tính toán chuyện gì trước mặt cậu, cậu cũng có thể nhìn thấu trong phút chốc.
Quan Vũ Niệm kể s3ơ về bệnh trạng và cách chăm sóc Tiểu Tư cho Dương Thư Trần nghe rồi mới đi theo các hộ lý khác.
Dương Thư Trần đút hai9 tay vào túi, nhìn bóng lưng cô rời đi bằng ánh mắt dịu dàng.
Cậu xoay người nhanh chóng ra khỏi phòng đọc sách, chạy theo hướng cô đi lúc nãy.
Cậu chạy một mạch tới ký túc xá, thấy phía trước có người thì chạy lên tóm lấy đổi phương rồi hỏi:
Quan Vũ Niệm đâu? Cô ấy dỗ mấy đứa nhóc đi ngủ ở phòng ký túc nào?

Cậu nói Tiểu Quan đấy à?
Trưởng ký túc xá bị cậu tóm lấy như vậy thì giật mình lắp bắp.

Em chờ đó cho anh, lát nữa anh sẽ tính sổ với em!
Dương Thư Trần nghiến răng ken két.
Vừa nghĩ tới chuyện Quan Vũ Niệm đang ngủ chung với rất nhiều bé trai khác, tóc của cậu đều dựng hết cả lên.
Cậu đưa tay vuốt tóc mái trên trán mình, trêu ghẹo:
Ghen tỵ anh đẹp trai hơn em à?

Ngoài miệng cậu trêu chọc nhưng trong lòng lại hiểu được phần nào.
Sự tôn trọng của cậu như khiến cậu bé tán thành, bé chớp mắt một cái, bờ môi nhỏ nhắn khẽ mấp máy:
Chị Quan sẽ không vui.

Còn nhỏ như vậy mà đã biết giả vờ dỗ con gái vui rồi à?

Nếu em không muốn nghe anh kể chuyện, sao lúc nãy lại đồng ý với Quan Vũ Niệm?
Dương Thư Trần lại chỗ cậu bé chỉ rồi ngồi xuống, bắt chéo chân.
Cậu không xem nhóc con trước mắt như một cậu bé mà lại trao đổi với bé một cách thật công bằng.

Anh không cần kể, cứ im lặng ngồi ở chỗ đó là được rồi.
Cậu bé nghe thấy lời Dương Thư Trần hỏi thì ghé mắt nhìn cậu rồi lại mất hứng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dương Thư Trần nhìn theo ánh mắt cậu bé mới phát hiện bên ngoài cửa sổ phòng đọc sách là một vườn rau.
Vị trí đó ở gần cửa sổ, mở cửa sổ ra là sẽ có từng cơn gió mát từ bên ngoài thổi tới.
Gương mặt bé xíu trắng trẻo của cậu bé trông cứ như người lớn, nếu như bỏ qua làn da tái nhợt vô cùng thì nhóc con trước mặt có ngoại hình rất tuấn tú, cộng với tính cách ít nói của cậu bé tạo nên cảm giác cao quý của cậu chủ nhà giàu có.
Quả nhiên người phụ nữ của cậu rất giống cậu, trời sinh l6ương thiện...

Có thể kể chuyện cho em nghe không?
Một giọng nói non nớt vang lên sau lưng.
Xem ra cậu đề phòng thằng nhóc thối này không phải không có lý!
Em không thích anh.
Cậu bé cau mày đút hai tay vào túi quần, quay đầu nhìn ra cửa sổ như không muốn nói chuyện với Dương Thư Trần nữa.

Tại sao?
Dương Thư Trần nghiêng khuôn mặt đẹp trai nhìn về phía cậu bé, nụ cười xấu xa nơi khóe miệng xinh đẹp như ánh sáng mặt trời.
Đó là vườn rau của trại trẻ mồ côi, và cậu bé đang nhìn mảnh đất hoang duy nhất trong vườn rau đó...
Chẳng biết có gì đáng xem nữa.

Tiểu Quan không ở ký túc xá, cô ấy đang hỗ trợ trong vườn bên kia...
Ký túc xá trưởng còn chưa nói xong, Dương Thư Trần đã biến đi đâu mất.
Nhóc con không thích cậu chắc là vì cảm thấy cậu đã cướp mất Quan Vũ Niệm...
Ngày ngày thuần phục chim ưng, cuối cùng lại bị chim ưng mổ vào mắt! Trước nay chỉ có chuyện Dương Thư Trần tính kể người khác, thế mà hôm nay cậu lại bị một thằng nhóc năm tuổi gài bẫy.
Thế nhưng cậu nhìn chằm chằm nhóc con trước mặt một lúc lâu mà vẫn không nhận ra lúc nãy cậu bé có nghe bọn họ nói chuyện hay không.

Em muốn nghe kể chuyện gì?
Dương Thư Trần rủ mắt bước lên trước, vừa định vỗ vai cậu bé thì bé đã quay người đi vào phòng đọc sách, ngồi vào vị trí lúc nãy.
Đợi đến khi cậu chạy đến khu vườn nhỏ bị tách ra khỏi hậu viện, nhìn thấy Quan Vũ Niệm đang bận rộn trên mảnh đất trống, cơ thể cậu bỗng cứng đờ! Một giây sau, cậu chợt nhận ra mình lại bị thằng nhóc thối kia đùa bỡn! Dương Thư Trần ngẩng đầu nhìn quanh vườn, quả nhiên đây là vườn rau cậu nhìn thấy ở phòng đọc sách.

Chỗ ngồi lúc nãy của Đường Nguyên Tư có thể nhìn thấy rõ Quan Vũ Niệm...

Xem ra cậu bé nhìn thấy Quan Vũ Niệm xuất hiện tại vườn rau nên mới cố ý dẫn cậu đi! Thằng, nhóc, thổi...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.