Chương 2698: Là quân tử hay là tiểu nhân? (3)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 623 chữ
- 2022-02-19 10:41:17
Tôi đâu có hỏi ý kiến của cô.
Dương Thư Trần treo âu phục vào trong tủ quần áo của cô rồi cầm một bộ đồ ngủ thay trước mặt cô.
Thấy cái miệ8ng há hốc và ánh mắt như muốn nhào lên cắn của cô, cậu híp mắt, đặt tay ra sau lưng:
Tiểu Niệm Niệm, tôi cho cô ba giây để nhắm mắt lại, tôi phải c3ởi...
A...
Quan Vũ Niệm hét lên hai giây, đến giây cuối cùng thì che mắt lại rồi nhào về phía giường mình, kéo chăn đắp kín người mình lại.
<9br>
Dương Thư Trần, đồ khốn nạn! Lưu manh!
Dám thay quần áo trước mặt cô...
Cách lớp chăn mền, cơ thể Quan Vũ Niệm cứng như thạch cao, Vận động trước khi ngủ...
Dùng đầu ngón chân cái để nghĩ cũng biết vận động trước khi ngủ mà Dương Thư Trần nói là cái quái gì.
Thấy Quan Vũ Niệm trừng mắt nhìn mình, cậu vẫn ôm cô thật chặt không chịu buông tay.
Hai người ngủ một giấc, đến khi dậy thì trời đã tối.
Một ngày cậu không giở trò với cô thì không vui mà! Quan Vũ Niệm âm thầm thôi miên bản thân, chẳng phải là ngủ chung thôi sao.
Vì cậu đã quyên góp cho trại trẻ mồ côi nhiều thứ như vậy, hôm nay cô sẽ chia cho cậu nửa cái giường.
Dương Thư Trần lẳng lặng xuống giường rồi đi vào nhà bếp, buộc tạp dề lên bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho hai người.
Khi còn bé cậu thường thấy cha giương cao lá cờ hỗ trợ để trêu ghẹo mẹ mình trong phòng bếp, lúc ấy cậu đã nghĩ đàn ông biết nấu cơm chắc chắn là một kỹ năng nổi trội.
Chỉ cần cậu thật thà một chút, đừng động tay động chân với cô thì cô sẽ không tính toán với cậu.
Quan Vũ Niệm còn đang suy nghĩ thì một bàn tay đã thò vào trong chăn, ôm lấy eo của cô.
Cậu không ngừng chơi trò hôn nhau với cô như đang trêu đùa thú cưng của mình, thích đến nỗi không muốn buông tay.
Mãi đến khi Quan Vũ Niệm sắp tỉnh giấc vì cậu, cậu mới hài lòng ngừng lại.
Thế mà còn nói mình không phải tên cuồng khoe thân nữa! Không đ6ợi cô lấy lại tinh thần, bên kia giường đã lún xuống, một thân thể cường tráng nằm bên cạnh cô, ôm cả cô lẫn chân vào trong lòng.
Tiểu Niệm5 Niệm, tôi buồn ngủ rồi, nếu cô không ngủ được thì chúng ta có thể vận động trước khi ngủ một tí.
Giọng nói của Dương Thư Trần vang lên bên tai cô.
Cậu còn nhìn xa trông rộng, chạy theo mẹ học nấu ăn.
Bây giờ thấy Quan Vũ Niệm bị tài nấu nướng của cậu chinh phục, cậu rất khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của mình! Ba món mặn một món canh chẳng mấy chốc đã được chuẩn bị xong, cậu lại mở thêm một chai rượu vang.
Dương Thư Trần nhìn người trằn trọc mãi mới ngủ được trong lòng mình, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt đầy thương yêu.
Đồ ngốc.
Cậu cúi đầu hôn lên trán cô một cái, thấy cô cúi đầu thì mối lại hôn lên chóp mũi của cô.
Cả người cô run lên!
Dương Thư Trần!
Tôi biết rồi tôi biết rồi, tôi đẹp trai như vậy, cho cô ôm tôi là cô được lời đấy nhé, không cần biết ơn tôi đâu.
Dương Thư Trần cười như một con hồ ly.
Dương Thư Trần dọn cơm xong xuôi mới đi tới phòng ngủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.