Chương 2709: Ghen tuông bùng phát! (8)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 574 chữ
- 2022-02-19 10:46:33
Ngoại trừ tôi, cô còn đưa ai tới trại trẻ mồ côi Đồng Nhạc?
Dương Thư Trần đột nhiên đổi giọng hỏi một câu.
Hả?
Quan Vũ Niệm k8hông phản ứng kịp, lập tức khẽ lắc đầu:
Không.
Cô thích ăn cái này thì ăn nhiều một chút.
Đây là cá mú hấp tự nhiên, rất bổ dưỡng.
Quan Vũ Niệm mím môi, nể tình mấy món cậu làm thực sự ngon, cô sẽ không tính toán với cậu, nhanh chóng ăn cơm mới là đúng đắn.
Nhưng một giây sau, tên đàn ông vừa yên tĩnh chưa được một phút lại nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt sáng quắc, đột nhiên trầm giọng phun ra một câu:
Cô gái tôi nhìn trúng, ngay cả lúc ăn cơm cũng đẹp
Dương Thư5 Trần, anh có thể yên tĩnh một lúc để tôi tập trung ăn cơm được không?
Quan Vũ Niệm lẩm bẩm, nhìn dáng vẻ bất thường Dương Thư Trần bằng ánh mắt hoài nghi,
Cậu làm sao vậy? Hôm nay tự nhiên lắm lời như vậy.
Xin lỗi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý...
Quan Vũ Niệm vội vàng rút giấy lau mặt cho cậu, lau được một nửa lại không nhịn được bật cười thành tiếng.
Dương Thư Trần, nhìn anh lúc này, xấu.
Còn có giò heo hầm, rất nhiều collagen, tốt cho da con gái, nghe nói còn có tác dụng khác...
Ánh mắt Dương Thư Trần dời xuống phần ngực mềm mại của cô, nụ cười trên miệng càng thêm xấu xa.
Đã nói yên tĩnh để yên cho cô ăn uống rồi mà?
như vậy...
Phụt...
Lần này Quan Vũ Niệm thực sự không nhịn nổi nữa, miếng cơm trong miệng cứ thế phun thẳng vào mặt cậu.
...
Chuyện tốt cô làm, lại còn dám chế cậu xấu?
Mặt Dương Thư Trần càng đen hơn, đáy mắt hiện lên ánh nhìn u tối như muốn ăn thịt người.
Tôi không nói nữa, cô ăn đi, ăn từ từ.
Dương Thư Trần vắt tréo hai chân, dựa vào lưng ghế, hai tay đỡ sau đầu, cho Quan Vũ Niệm thấy rõ thành ý.
Lần này ngay cả gắp đồ ăn cậu cũng không gắp cho cô nữa.
Cảm giác của Ninh Phong Khải không sai, trại trẻ mồ côi Đồng Nhạc thật sự giống 3như nhà của cô. Ngoại trừ Dương Thư Trần, cô chưa từng dẫn bất cứ người nào tới đó...
Chỉ có tôi?
Dương Thư Trần nhướng mày một9 cái, vui sướng nơi đáy mắt muốn ngăn thế nào cũng không ngăn được.
Tôi không nói nữa, cô ăn đi.
Ngón tay thon dài xẹt qua môi mỏng, ý bảo cậu đã câm miệng lại rồi.
Quan Vũ Niệm thở dài một hơi, chuẩn bị ăn. Cô vươn đũa tới đĩa thịt bò xào ớt xanh, đũa còn chưa kịp đụng vào thịt bò, Dương Thư Trần đã gắp một miếng lớn bỏ vào bát của cô.
Bầu không khí như dừng lại vào khoảnh khắc này.
Thật lâu sau Dương Thư Trần mới lấy lại tinh thần, đưa tay sờ lên mặt mình. Cậu nhìn hạt cơm trong lòng bàn tay, mặt lập tức đen lại.
Chỉ có một mình cậu, có nghĩa là ngay cả Ninh Phong Khải cũng6 chưa từng tới.
Tư liệu, ghi chép gì đó toàn là ăn nói bậy bạ. Trong lòng Tiểu Niệm Niệm của cậu chỉ có cậu...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.