Chương 271: Người trong lòng anh (13)


Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, má Hạ Trường Duyệt ửng đỏ.

Rõ ràng trời đang mưa, nhưng cô như đang tắm dưới ánh mặt trời8, toàn thân cô trở nên nóng hổi.

Những hình ảnh của ngày hôm đó, cả đời này cô không bao giờ quên được.
Hóa ra lúc nãy anh chu đáo che mưa cho cô như vậy là vì biết trên xe có áo để thay sao? Cô lại tự mình đa tình rồi...
Liếc nhìn Nghiêm Thừa Trì đang cởi nút áo sơ mi, cơ thể của Hạ Trường Duyệt cứng đờ, ánh mắt nhìn đăm đắm lồng ngực anh...
Cô vẫn muốn nhìn, nhưng lại cảm thấy ngại, muốn chuyển tầm mắt sang chỗ khác, lại không nhịn được muốn nhìn...
Ở ghế sau của xe có áo sơ mi để thay.
Nghiêm Thừa Trì liếc nhìn khăn giấy cô đưa cho, lướt qua tay cô, rối với tay ra phía sau lấy một chiếc hộp.
Là áo trợ lý chuẩn bị cho anh.
Hạ Trường Duyệt thoáng ngượng ngùng khi thấy anh lấy áo ra khỏi hộp.
Không qu3ên được sự dịu dàng và yêu thương của anh, không quên được giây phút anh ôm cô trong vòng tay sau khi kết thúc, thì thầm họ nhất9 định sẽ ở bên nhau trọn đời...
Nhưng cả cuộc đời quá dài, mà hai người chưa được nửa đường đã chia ly...
Hạ Trư6ờng Duyệt chớp mắt, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Hạ Trường Duyệt bất ngờ hoàn hồn lại, mới phát hiện bọn họ đã đi đến bãi đỗ xe.
Nghiêm Thừa Trì mở cửa xe, đang đứng nhìn cô chằm chằm trong khi cô mãi không có phản ứng.
Hạ Trường Duyệt ngẩn người, vội vàng cúi người bước vào trong xe.

Rầm!
Nghiêm Thừa Thi đóng cửa xe, vòng sang cửa ghế lái bước vào trong.
Anh vừa ngồi xuống thì thấy Hạ Trường Duyệt đang cầm một hộp giấy trong xe, nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi đã ướt hơn một nửa của mình.

Anh có cần lau qua không, ướt quá rồi, như vậy rất dễ bị nhiễm lạnh.
Hạ Trường Duyệt nhìn nước đang nhỏ giọt từ cánh tay anh, lại nhìn thấy người mình vẫn khô ráo, trong lòng dấy lên sự áy náy khó tả.
Cô nhìn chăm chú vào màn mưa phía trước, rồi nhìn người đàn ông bên cạnh che5 ô cho cô, ánh mắt dán vào bờ vai ướt đẫm của anh, dường như lại trở về bốn năm trước.
Anh vẫn là Nghiêm Thừa Trì yêu chiều nâng niu cô...

Lên xe.
Một giọng nói âm trầm vang lên bên tai cô.
Lòng bàn tay cô căng thẳng túa đầy mồ hôi, môi cô mím chặt.
Cuối cùng, thấy những ngón tay thon dài của anh dừng lại ở nút áo thứ ba, cô còn âm thầm sốt ruột.
Cởi đi, tại sao dừng lại? Thấy anh mở thêm hai nút nữa, cô nhịn không nhìn tiếp...
Chờ thêm mấy giây, các ngón tay của Nghiêm Thừa Trì không di chuyển nữa, bầu không khí trong xe tràn ngập một cảm giác khó tả.

Hạ Trường Duyệt bất ngờ bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt thăm dò của anh, gò má trắng nõn của cô lập tức đỏ ửng lên.

Cô vội vàng xoay người, đưa tay nhéo đùi mình, thầm kêu trời.

Cô cứ ngang nhiên nhìn chằm chằm vào ngực anh như vậy, không biết Nghiêm Thừa Trì sẽ nghĩ gì về cô...

Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, Hạ Trường Duyệt không nín thở nổi nữa, bèn đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng phân tán sự chú ý về phía anh.

Không biết từ lúc nào, trời mưa bên ngoài đã ngớt dần.

Trên cửa sổ xe, tấm màn nước lúc đầu dần biến mất, bóng người đàn ông sau lưng cô phản chiếu trên cửa sổ xe.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.