Chương 272: Người trong lòng anh (14)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 624 chữ
- 2022-02-06 12:49:26
Xong rồi.
Giọng nói lạnh lùng nam tính của anh chậm rãi vang lên trong xe.
Hạ Trường Duyệt quay đầu lại, thấy anh đã tha8y xong áo, lấy lại vẻ ngoài trang nghiêm cao quý.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa.
Nghiêm Thừa Trì không vội vã lái xe đi, mà hạ cửa sổ xe xuống, nhìn mưa ngày càng nặng hạt bên ngoài.
Từ cửa kính xe, cô có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của anh.
Cô bất giác đưa 5tay ra, miết tay vẽ đường nét của anh trên cửa sổ...
Anh đã chắc chắn rằng họ sẽ ở bên nhau trọn đời.
Anh vốn dĩ không muốn đi đến bước cuối cùng quá sớm như vậy, không muốn làm cô sợ.
Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì vẫn dõi theo mãi đến khi bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt.
Anh nheo mắt nhìn sang cửa sổ của ghế lái phụ.
...
Cảm ơn.
Hạ Trường Duyệt rút tay ra khỏi cửa sổ xe, lúng túng như bị bắt quả tang, vội vàng đẩy cửa xe, xoay người chạy vào đoàn làm phim.
Trên gương mặt quyến rũ của anh không có chút cảm xúc, anh chỉ lãnh đạm3 nheo mắt nhìn cô một cái, khởi động xe lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Trên đường đi, Nghiêm Thừa Trì chẳng nói câu gì.
Trước mắt anh thoáng qua bộ dạng nghiêm túc của cô khi phác họa lên hình dáng anh.
Chỉ có cô mới nghĩ rằng anh sẽ không phát hiện ra, suốt đoạn đường đi, cô vẫn luôn say sưa ngắm anh từ cửa sổ xe.
Nơi đó vẫn còn dấu vân tay mờ mờ của cô, đầu ngón tay của cô vạch ra đường viền mơ hồ, giống như đang về một người...
Nghiêm Thừa Trì dựa vào ghế, một tay chống trán, ngắm nhìn đường nét mơ hồ trên cửa sổ xe.
Sau đó, cô nằm trong vòng tay anh, ngón tay cô cứ vẽ vẽ lên ngực anh.
Anh cho rằng cô bất an, mới nắm lấy tay cô, kéo đến bên môi hôn lên, hứa rằng anh sẽ chịu trách nhiệm, hứa rằng họ sẽ luôn luôn ở bên nhau.
Trước mắt anh lóe lên hình ảnh khi họ còn ở bên nhau bốn năm trước.
Sự giản dị, ngây thơ, và cả những lúc e thẹn của cô đều giống như dấu ấn, khắc sâu trong tâm trí anh...
Két!
Chiếc xe dừng lại ở cửa sau đoàn làm phim.
Đến rồi.
Nghiêm Thừa Trì ngồi ở ghế lái, không có ý định xuống mở cửa xe cho cô, chỉ quay đầu nhìn cô.
Nhưng khi cô nhào lên người anh, lo lắng anh bị lạnh, sốt ruột muốn cởi quần áo ướt cho anh, thì trong mắt anh chỉ còn lại từng cái nhăn mày, từng tiếng cười của cô...
Duyệt, đừng sợ.
Giọng của Nghiêm Thừa Trì khàn đến nỗi chính anh cũng phải giật mình.
A9nh không nói chuyện, Hạ Trường Duyệt cũng không dám lên tiếng, lặng lẽ ngồi ở ghế lái phụ.
Cô không dám quay đầu lại nhìn6 anh, mà quay ra nhìn ngoài cửa sổ.
Là anh, em sẽ không sợ..
Giọng nói cô giống như tiếng muỗi kêu thì thầm bên tai anh.
Anh chỉ đỡ người ra một giây, sợi dây thần kinh mang tên lí trí trong đầu anh bỗng đứt phựt...
Anh nhìn chằm chằm vào người con gái xinh đẹp trong vòng tay mình, như đóa hoa đang mời mọc người hái, cặp mắt gợi cảm đầy mê hoặc giống như ngọn lửa được tôi luyện nơi địa ngục phản chiếu khuôn mặt ngại ngùng và do dự của cô.
Anh muốn đợi, nhưng lại không thể đợi thêm được nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.