Chương 2731: Thế mà lại là cô, làm sao có thể là côi (6)


Cậu đi một mạch xuống bãi để xe dưới tầng hầm, thả cô vào trong xe rồi lên xe khóa cửa xe lại.


Dương Thư Trần, tôi có thể coi hành vi của8 anh lúc này là bắt cóc, sau đó báo cảnh sát bắt anh!
Quan Vũ Niệm ngồi ở vị trí phó lái. Cô nhìn người đàn ông đang nhanh chóng thắt dây an toà3n cho mình rồi lấy điện

thoại trong túi ra, mở giao diện gọi điện lên,
Quan Vũ Niệm nghe thấy thì ủ rũ.
Chiều cao của hai người cách nhau một khoảng, giống nhau được à? Giống nhau được à? Ăn hiếp người ta!
Quan Vũ Niệm bực bội nên mặc kệ người trước mặt. Cô bước qua cậu, đi vào phòng riêng theo quản lý nhà hàng rồi kéo ghế ra ngồi xuống.
Đến khi xe dừng lại trước một nhà hàng, cô mới lấy lại tinh thần. Cô đang định nổi cáu với Dương Thư Trần thì buột miệng kêu lên đầy kinh ngạc:
Lẩu Trùng Khánh mà tôi thích nhất!


Thưởng cho cô đấy, cô bé công thần của tôi.
Dương Thư Trần dừng xe rồi mở cửa xe xuống trước.
Cách xưng hô
cô bé công thần
này làm cậu nghiện mất rồi. Hơn nữa cậu còn dùng giọng nói từ tính làm người ta tê dại kia nữa.

Ngoan nào, đừng làm lãng phí năng lực cảnh sát.
Dương Th9ư Trần vươn tay lấy điện thoại di động trong tay cô đi nhân lúc cô không chú ý.
Để tránh Quan Vũ Niệm không chịu nghe lời, cậu bỏ điện th6oại của cô vào túi mình rồi mới lui về phía ghế lái, sau đó khởi động xe rời khỏi công ty, động tác liền mạch lưu loát...
Suốt cả quá trì5nh, Quan Vũ Niệm vẫn duy trì tư thế định gọi điện thoại, ngơ ngác nhìn bàn tay trống không của mình.
Bốn chữ
cô bé công thần
nghe cứ như cậu đang gọi
cục cưng ơi
,
bé yêu à
vậy...
Quan Vũ Niệm ngượng ngùng, im lặng đi cách xa cậu một mét.
Dương Thư Trần chính là cái máy phát điện di động, cô sợ mình sẽ bị điện giật chết.

Hai người, phòng riêng.
Dương Thư Trần vừa đi tới sảnh, quản lý nhà hàng đã nhận được tin tức nên nhanh chóng chạy ra. Cậu nhẹ nhàng nói một câu rồi xoay người định đi lên lầu.
Đến khi bước lên bậc thang, cậu mới phát hiện người phía sau không đi theo. Cậu bèn quay đầu nhìn, thấy Quan Vũ Niệm đứng cách mình một mét thì nhíu mày lại:
Chân ngắn à?


...
Cậu mù mắt thì có!
Với chiều cao của cô, sao chân có thể ngắn được chứ?
Tỷ lệ hoàn hảo, chân dài lắm đó biết chưa hả?

Dài bằng tôi à?
Dương Thư Trần như hiểu được cô đang nghĩ gì, bèn chậm rãi hỏi lại.

Là anh bảo muốn mời tôi ăn lẩu đấy, đừng có hối hận.
Quan Vũ Niệm lấy thực đơn rồi bắt đầu gọi món.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, cô đã chọn cả tá món khác nhau. Với số lượng đó, đừng nói là hai người, kể cả bốn năm người ăn cũng vẫn đủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.