Chương 2852: Em đã đồng ý với anh rồi! (1)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 581 chữ
- 2022-02-19 04:58:04
ta không dám xen vào.
Nghiêm Thư Hãn nhíu mày, vừa ôm Dịch Tiểu Linh vừa nhanh chóng lên tiếng:
Vậy con và Tiểu Linh8 về trước.
Không đợi những ngườ9i khác kịp phản ứng, anh đã ôm Nghiêm Thư Mạt đang buồn ngủ rời khỏi bệnh viện. Nghiêm Thư Hãn cũng đi theo.
Trên hà6nh lang chỉ còn lại một mình Dương Thư Trần vẫn đứng đó không nhúc nhích. Thân thể gầy gò của cậu tựa lên tường, đứng thẳng 5lưng nhưng đầu lại hơi cúi xuống nhìn khoảng đất trống trước mặt mình.
Nghiêm Thư Hãn là anh trai, anh bảo muốn về trước, những người khác đều không dám lên tiếng.
Bạc3h Thần Á ôm Nghiêm Thư Mạt, lên tiếng:
Con đưa Mạt Mạt về trước, sáng sớm mai sẽ tới thay ca.
Anh thấy nó chẳng có lòng chăm sóc gì cả, chỉ biết chọc giận anh thôi.
Nghiêm Thừa Trì hừ lạnh.
Thái độ của Dương Thư Trần dạo gần đây đúng là như thế, Nghiêm Thừa Trì suy nghĩ vậy cũng không có gì lạ.
Cảm ơn mẹ.
Dương Thư Trần nhướng mi, mỉm cười đáp lời.
Cậu cười như vậy khiến một người bực mình.
Em xem đi, anh đã nói cái gì nào? Sinh con trai ra toàn làm mình tức chết, chỉ có cô công chúa nhỏ của anh là tâm lý thôi.
Hạ Trường Duyệt:
...
Chủ tịch Nghiêm, anh đã già rồi mà còn ghen với con trai mình nữa đấy à?
Anh biết từ nhỏ Tam Nhi đã thân thiết với bà ngoại, chẳng qua nó lo lắng nên mới muốn ở lại chăm sóc mẹ em thôi, khi không anh lại kiểm chuyện với con trai em làm gì hả?
Hạ Trường Duyệt bấm cánh tay Nghiêm
Thừa Trì một phát, bực bội lầu bầm.
Nếu Tam Nhi đã muốn ở lại thì để nó ở lại đi. Giờ em buồn ngủ rồi, anh đưa em về nhà đi ngủ đi.
Hạ Trường Duyệt không cho hai người có cơ hội tranh chấp, bà nói xong thì kéo Nghiêm Thừa Trì cùng đi.
Trước khi đi, bà còn vỗ vai Dương Thư Trần:
Bà ngoại con không sao đâu, ở lại ca đêm chăm sóc bà tượng trưng thôi, đừng thức trắng nhé, trong phòng bệnh có phòng nghỉ đấy.
Thấy Nghiêm Thư Hãn và Bạch Thần Á lần lượt rời đi, cậu chớp mắt, không nhúc nhích mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Thừa Trì.
Ba, tối nay con ở lại ca đêm.
Giọng Dương Thư Trần rất bình tĩnh, giống như một đứa trẻ không biết giận, chỉ muốn ở lại chăm sóc cho bà ngoại của mình.
Có phải bây giờ mấy lời ba nói con đều không nghe không?
Nghiêm Thừa Trì híp đôi mắt đen, trong mắt hiện vẻ không vui. Nếu không phải Hạ Trường Duyệt ở bên cạnh kéo ông một cái, chỉ sợ bây giờ ông đã sầm
mặt.
Dương Mộc Nhã không nguy hiểm đến tính mạng, nhiều người ở lại bệnh viện cũng không thích hợp, thế là mọi người lần lượt rời đi, trên hành lang cũng trở nên yên tĩnh.
Dương Thư Trần đưa mắt nhìn cha mẹ mình rời đi, cơ thể vẫn không hề nhúc nhích tí nào. Cậu nhét hai tay vào túi, yên lặng đứng đấy.
Ngoại trừ chăm sóc bà ngoại ra, cậu ở lại còn vì một ý định khác nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.