Chương 2892: Hoàn toàn không phải đối thủ! (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 592 chữ
- 2022-02-19 04:58:04
Quan Vũ Niệm ở bên cạnh quản gia cũng không khác gì, vẫn còn bàng hoàng sửng sốt. Cú va chạm vừa rồi thật sự khiến cô cho rằng Dương Thư Trần8 điên rồi. Nhưng sau khi thoát khỏi sự vây chặn của Ninh Phong
Khải, cậu lại đột nhiên xuống xe, đi tới ven đường hút thuốc...
<3br>Đúng vậy.
Dương Thư Trần đang hút thuốc.
Bóng dáng cao ngất đứng bên hàng cây xanh mướt ven đường, ngay cả dáng vẻ kẹp đi9ếu thuốc giữa ngón tay, tuy chán chường suy sút nhưng cũng rất đẹp.
Sương khói mờ nhạt lởn vởn bên thân không thể ảnh hưởng tới khí 6chất cao quý của cậu, nhưng bóng lưng của cậu lại trông rất cô đơn, cô đơn đến mức khiến người ta đau lòng...
Quan Vũ Niệm cũng khôn5g biết tại sao trong lòng mình lại có cảm giác như vậy. Rõ ràng cô hận cậu ngang ngược độc đoán, hận cậu cướp đi sự trong trắng của cô mà không cần biết cô có bằng lòng hay không...
ngác, hé miệng muốn nói gì đó lại không nói được lời nào.
Lên xe!
Dương Thư Trần ngồi trên xe, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô.
Quan Vũ Niệm không có quyền lựa chọn, chỉ có thể ngồi lại trên xe.
Nghe âm thanh vang lên sau lưng, Dương Thư Trần tiện tay dụi tắt khói thuốc, sau đó xoay người lại nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh mang theo vẻ lạnh lùng hờ hững không chút gợn sóng nhìn cô.
Chỉ một ánh mắt đã khiến tất cả những lời quan tâm của Quan Vũ Niệm nghẹn ứ trong cổ họng.
Cậu không sao...
Nhưng khi thấy cậu lặng lẽ đứng bên đường, tay cô không nghe khống chế mà đẩy cửa xe rồi cất bước đi về phía cậu.
Dương Thư Trần...
Ba chữ đơn giản gọi lên thành tiếng, Quan Vũ Niệm bỗng ngẩn người,
Cô không biết tiếp theo cô muốn nói gì, có thể nói cái gì. Mối quan hệ hiện tại của bọn họ, ngay cả cô cũng không biết, đối với Dương Thư Trần, cô là gì.
Hai người lại trở về trạng thái tĩnh lặng lúc trước.
Xe vẫn chạy tới biệt thự nhà họ Thượng, lần này Quan Vũ Niệm không trốn tránh nữa mà ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Dương Thư Trần.
Anh đối xử như vậy với tôi là vì Ninh Phong Khải?
Em vừa muốn nói gì?
Dương Thư Trần đi tới trước mặt cô, lúc nói chuyện, mùi thuốc lá thoang thoảng khiến cậu càng có cảm giác xa cách.
Cậu từ trên cao nhìn xuống, không đợi được câu trả lời từ cô, bèn nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô:
Trách tôi không cho em gặp Ninh Phong Khải? Hay là muốn đi cùng anh ta?
Quan Vũ Niệm, từ bỏ suy nghĩ này đi! Tôi còn sống một ngày, em và Ninh Phong Khải vĩnh viễn không thể ở bên nhau!
Cậu lạnh lùng cất tiếng rồi thu tay lại, sải bước đi về phía xe, để lại Quan Vũ Niệm sững sờ ngơ
Dương Thư Trần, tôi với Phong Khải chỉ là bạn!
Quan Vũ Niệm giải thích rất rõ ràng, ánh mắt nhìn cậu không hề trốn tránh.
Phong Khải... Em chưa bao giờ gọi tôi thân mật như vậy,lúc em gọi tên tôi chỉ toàn gọi Dương Thư Trần cả tên lẫn họ.
Khóe miệng Dương Thư Trần nhếch lên như đang chế nhạo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.