Chương 2929: Thế giới rộng lớn nhưng anh chỉ yêu mình em (5)


Cô không vội nói gì, tròng mắt hơi rũ...

Ở trước mặt cô, Dương Thư Trần cũng đang ngồi trên ghế sofa. So với sự bình tĩnh của Quan Vũ N8iệm, lúc này đây, Dương Thư Trần vô cùng sợ hãi, ánh mắt kinh ngạc, đôi môi mỏng cũng hơi hé...

Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào cô bé n3hỏ như cục bông đang nằm ghé người trên chiếc bàn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo bầu bĩnh, đôi mắt to tròn lung linh trông vô cùng xinh đẹp! C9ái miệng nhỏ nhắn, cái cổ
Quan Vũ Niệm vẫn luôn không nói gì, đột nhiên hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn cậu. Vốn dĩ cô cho là cậu sẽ hỏi cô cha đứa bé là ai, nhưng một câu
con gái của chúng ta
được đột ngột nói ra ấy lại khiến lòng cô ấm áp.
Khi nãy cô còn cố ý để con gái gọi cậu là
chú
, nhưng bây giờ Quan Vũ Niệm không có tâm trạng đùa giỡn nữa. Nhất là khi cô cảm giác được, cậu đang căng thẳng...

Ừ.
Một câu trả lời nhẹ nhàng được cô nói ra.

Đây là con gái của chúng ta.
Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.

...

>
Cô bé này lại rất nghe lời mẹ, đưa tay ra nhận lấy chiếc bánh, vui sướng ăn nó...
Ánh mắt Dương Thư Trần hoàn toàn không rời khỏi cô bé này.
Đôi mắt to đen láy tinh nghịch, giống Quan Vũ Niệm. Sống mũi cao, cánh mũi nhỏ, vừa hay giống cậu. Khuôn miệng nhỏ nhắn vểnh lên, dáng vẻ khi ăn cực kì giống Nghiêm Thư Mạt... Không cần nói nhiều, đây chắc
bụ bẫm, gò má hây hây hồng khiến người khác chỉ muốn đưa tay ra véo một cái.
Cô bé ôm một hộp bánh q6uy, ngón tay nhỏ cố gắng mở nắp ra. Một lúc lâu cũng không mở ra được, cô bé bắt đầu hơi nóng nảy, hốc mắt ửng đỏ, cái miệng chu lên, ấm ức kh5óc.
Dáng vẻ lúc đó vô cùng đáng thương, khiến người khác thực sự đau lòng, chỉ hận không thể đồng ý toàn bộ yêu cầu của cô bé!

...
Chú?
Cơ thể Dương Thư Trần cứng đờ!
Ngón tay cầm bánh của cậu hơi dùng sức, suýt chút nữa đã bóp nát chiếc bánh!
chắn là gene nhà họ Nghiêm!
Đứa bé khoảng hai tuổi, vừa đúng khoảng thời gian hai người họ chia xa. Hơn nữa trước khi bọn họ xa nhau, mỗi lần hai người ở bên nhau đều không sử dụng biện pháp tránh thai.
Hồi lâu sau, Dương Thư Trần như đã thuyết phục được chính mình, lấy dũng khí ngẩng đầu lên.
Dương Thư Trần cũng không nhịn được, đưa tay cầm lấy hộp bánh của cô bé, không nói hai lời liền mở ra, sau đó lấy bánh đưa cho cô bé.
Cô bé nhỏ như bị hành động của cậu hù dọa, đôi mắt to tròn chớp chớp, nhìn cậu hồi lâu nhưng không đưa tay nhận mà chỉ nghiêng đầu, nhìn về phía Quan Vũ Niệm.

Ăn đi, chứ không phải là người xấu.

Ánh mắt cô lấp lánh, mím môi:
Sau khi em rời khỏi thành phố S được mấy tháng mới phát hiện mình mang thai, không phải em cố ý giấu giếm anh...


Quan Vũ Niệm còn chưa dứt lời, cả người đã rơi vào một vòm ngực ấm áp!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.