Chương 346: Con gái của anh là con gái của côi (5)


Cậu ta nhìn thấy Hạ Trường Duyệt đứng sững người, đột nhiên nhìn xuống túi xách của cô bị rơi trên đất thì hơi giật mình Hạ Trường 8Duyệt thẫn thờ đứng ở cửa, nghe trợ lý Kim nói, mới nhớ ra cô quay lại để lấy điện thoại.

Nhưng có ai làm ơn nói cho biết,3 tại sao cô con gái đang ở một thành phố khác của cô lại đột nhiên xuất hiện trong phòng nghỉ của Nghiêm Thừa Trì không? Hạ Trường9 Duyệt chớp mắt, định lên tiếng thì thoáng nhìn thấy bảo mẫu đang vội vã từ cửa đi vào.


Cậu Trì, thật xin lỗi, cô chủ nhỏ6 đâu mất rồi, tôi chỉ ra ngoài mua bánh kem thôi, lúc đi cô bé còn đang ăn sô cô la trong phòng nghỉ, ai ngờ khi tôi quay lại, đã 5không thấy cô bé đâu nữa...
Nghe thấy vậy, Hạ Trường Duyệt đang kinh ngạc lại chuyển sang hoảng sợ đến sững người! Cô chủ nhỏ, phòng nghỉ, công chúa nhỏ...
Vậy ra, con gái của Nghiêm Thừa Trì chính là con gái của cô sao? Cô chủ nhỏ mà bảo mẫu đang nhắc đến kia, chính là Mạt Mạt?! Đầu gối Hạ Trường Duyệt mềm nhũn, chân của cô lùi một bước dài, suýt chút nữa đã không đứng vững mà ngã ra đất.

Cô Hạ, cô sao vậy? Sắc mặt của cô rất xấu, không sao chứ?
Trợ lý Kim vươn tay đỡ Hạ Trường Duyệt.
Nhưng khi nhìn thấy Nghiêm Thừa Trì đang đi đến phòng nghỉ, cậu ta mới luống cuống buông người ra.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Có phải anh đã biết rồi không? Không! Không thể nào!
Nếu anh đã biết, sao còn giả vờ trước mặt cô, tự nhận mình có con gái, cũng không hỏi cô câu nào, thậm chí cũng không nhắc tới Hãn Hãn...
Đầu óc Hạ Trường Duyệt trong nháy mắt suy xét lại tất cả mọi chuyện, cuối cùng chỉ còn lại trống rỗng.
Hạ Trường Duyệt há miệng thở gấp.
Cô rất muốn hỏi, nhưng vừa nhìn thấy Nghiêm Thừa Trì đi về phía bọn họ, thì giọng nói dường như bị tắc lại trong cổ họng.
Anh đã gặp Mạt Mạt, còn để bảo mẫu gọi Mạt Mạt là cô chủ nhỏ, thậm chí còn nói đó là con gái mình...
Cô ngây người nhìn Nghiêm Thừa Trì đang đi tới trước mặt cô, rồi nhanh chóng lướt qua, bước vào phòng ngủ.

Anh nhìn thấy Mạt Mạt đang đứng sững ở ghế sô pha, thì cúi người bể cô bé lên,
Con lại trốn ở đâu ăn vụng rồi? Làm mọi người đi tìm.
Giọng nói của anh trầm ấm nhẹ nhàng, lại tỏ rõ yêu chiều.

Giống như đã quen với thói tinh quái của Mạt Mạt, anh nhéo vào gương mặt trắng nõn như ngọc tạc của cô bé, sau đó mới bể cô bé xoay người nhìn Hạ Trường Duyệt.

Anh nói nhấn mạnh từng chữ qua cặp môi mỏng,
Mạt Mạt, gọi dì Hạ đi.
Hạ Trường Duyệt:
...
! Mạt Mạt:
...
! Hạ Trường Duyệt nhìn công chúa nhỏ đang được anh bể trong lòng, bị anh bắt gọi cô là dì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.