Chương 378: Không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 624 chữ
- 2022-02-06 12:52:27
Anh vừa quay người đi thì Mạt Mạt liền ôm chặt lấy chân anh, cả người gần như treo trên người anh như một con lười, dầu môi ôm 8anh thật chặt không chịu buông tay.
Công chúa nhỏ muốn ba ở cùng, con sợ lắm...
Nói rồi đôi mắt long lanh ngay lập t3ức trở nên ngập nước.
Kể từ sau lần bắt cóc đó, Nghiêm Thừa Trì không thể từ chối từ
Sợ
này của Mạt Mạt.
Bác9 sĩ đã dặn dò trong thời gian này, cố gắng mang lại cho cô bé cảm giác an toàn nhất có thể.
Được, ba ở với con.
Nghi6êm Thừa Trì bế cô bé quay lại ngồi xuống ghế xô pha.
Đặt công chúa nhỏ xuống đất, để cô bé đứng trước bàn trà, anh nắm5 bàn tay nhỏ nhắn, dạy cô bé xếp chồng các khối gỗ.
Hạ Trường Duyệt ngây người nhìn anh, tự hỏi liệu anh đang nói đến trò chơi xếp gỗ hay là đang nói về tình cảm của bọn họ...
Quản gia nhanh chóng cắt bánh kem đem ra.
Công chúa nhỏ vừa nhìn thấy thức ăn thì không nói không rằng, bỏ mặc bọn họ đi theo quản gia.
Đôi khi việc đúng hay sai không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Có khi, nhìn nhận từ các góc độ khác nhau cũng có thể nhận được kết quả khác nhau.
Hạ Trường Duyệt xoay cổ tay rút tay lại, nhẹ nhàng nói.
Vậy sao?
Nghiêm Thừa Trù thờ ơ lên tiếng, anh dựa vào ghế sô pha.
Tôi có thể hỏi tại sao anh lại coi trọng chuyện của Dịch Hải Âm như vậy không?
Hạ Trường Duyệt ngồi thẳng bên cạnh anh, dè dặt hỏi.
Tập đoàn Nghiêm thì có rất nhiều dự án đầu tư.
Mặc dù mạnh tay đầu tư vào một ngành mới sẽ buộc Nghiêm Thừa Trì tương đối cẩn trọng, nhưng sự chú ý của Nghiêm Thừa Trì đối với Dịch Hải Âm dường như có lí do khác.
Dì Hạ, di xem kìa, ba thật giỏi.
Mạt Mạt nhìn khối gỗ xếp càng ngày càng cao, vui mừng vỗ tay.
Ừ, rất giỏi.
Hạ Trường Duyệt nói xong, Nghiêm Thừa Trì đang xếp gỗ bỗng ngước nhìn cô.
Vừa phân tâm thì khối gỗ trong tay đặt lệch rồi.
Lần đầu tiên Hạ Trường Duyệt thấy anh chơi với Mạt Mạt.
Khuôn mặt sắc sảo của anh vẫn không chê vào đâu được, nhưng dường như có gì đó đã thay đổi, khiến anh có vẻ ít lãnh đạm và xa cách với mọi người hơn.
Cô thoáng nhìn qua thì lập tức có chút hoảng hốt...
Rầm rầm!
Tháp gỗ xếp cao ngất sụp đổ trong giây lát.
Hạ Trường Duyệt vừa hết giật mình, theo bản năng định vươn tay ra để bảo vệ tòa tháp, nhưng cổ tay lại bị Nghiêm Thừa Trì nắm lấy.
Không ích gì nữa đâu, sai một ly đi một dặm, đi nhầm một bước là sai rồi.
Tôi với ba anh ta có một giao dịch.
Nghiêm Thừa Trù thờ ơ nói.
Quan trọng lắm sao?
Lòng bàn tay của Hạ Trường Duyệt siết chặt.
Kịch bản này là lần cuối cùng cô có thể đến gần Nghiêm Thừa Trì.
Cô muốn làm hết sức mình để giúp anh.
Nghiêm Thừa Trì dường như cảm nhận được sự dao động trong cảm xúc của cô, liếc cô một cái chẳng nói chẳng rằng.
Chuyện này, tôi chỉ tò mò thôi, tại sao Dịch Hải Âm lại không lo làm cậu ẩm mà phải đi đóng phim, phải biết là cái nghề diễn viên không hề dễ dàng...
Anh ta có bệnh.
Bốn chữ đơn giản này cắt ngang lời của Hạ Trường Duyệt.
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.