Chương 387: Đừng hái hoa dại ven đường (5)


Cô giật mình, chầm chậm quay người lại.

Khi nhìn rõ người ở phía sau, cô hít vào một hơi rồi lập tức nín thở: Nghiêm Thừa T8rì đứng cách cô không đến ba mét, nhìn dáng vẻ như là vừa mới bơi xong, người vẫn còn ướt.
Đường nét hơi nghiêng hoàn hảo dưới ánh hoàng hôn, như thể được tắm trong ánh sáng thánh, lộ ra vẻ quyến r6ũ...
Những giọt nước trượt xuống cổ anh, trượt qua cơ bụng hoàn hảo, sau đó Hạ Trường Duyệt đứng đờ đẫn, tấm chăn trên tay5 rơi xuống đất.
Liếc thấy bờ ngực rắn chắc của anh, cô lại không nhịn được đỏ mặt, dời tầm mắt ra chỗ khác.
Không được, trai đẹp trước mặt, cô không có cách nào giữ được sự tỉnh táo, cãi nhau với anh sẽ bị thất thể.

Hạ Trường Duyệt, em đi bơi không mặc đồ bơi, chẳng lẽ cứ như vậy xuống nước sao?
Nghiêm Thừa Trìvươn tay nâng cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên, hơi thở đầy mê hoặc,
Thì ra em còn có sở thích này.

Hạ Trường Duyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, mãi mới hiểu ra được ý anh là gì.
Hồi lâu sau, khó khăn lắm cô mới nặn ra được một câu,
Tôi, tôi...
Quản gia bảo tôi đem chăn cho Mạt Mạt...
Cái này, cái chăn nó...
Hạ Trường Duyệt nói lắp, cúi xuống nhặt tấm chăn rơi ở dưới đất lên.
Lúc cúi đầu xuống, cô giống như một đứa trẻ mắc lỗi không dám nhìn Nghiêm Thừa Trì.
Mái tóc ngắn tung bay, đuôi tóc3 còn nhỏ nước, anh khẽ hất đầu, kéo ra một làn hơi nước trong không trung.
Khuôn mặt tượng tạc như một tác phẩm đắc ý nhất9 của Thượng đế.

Giáo viên của em không dạy em, khi nói chuyện với người khác phải nhìn vào đối phương để thể hiện sự tôn trọng sao?
Nghiêm Thừa Trì không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô đang vùi đầu vào ngực, miệng cười quyến rũ, nói từng chữ một.

Giáo viên cũng dạy chúng tôi, khi có khách, cần phải ăn mặc gọn gàng, anh bây giờ là đang lộ hàng!
Hạ Trường Duyệt bị anh cười nhạo, không phục ngẩng đầu lên cãi lại.
Đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Nghiêm Thừa Trì chỉ mặc một chiếc quần bơi.
Cô ra sức nuốt một ngụm nước bọt.
Hất tay anh ra, cô phồng má.

Tôi bảo thủ như vậy thì sao? Vẫn tốt hơn người nào đó, giống như ong bướm lượn khắp vườn hoa đào thôi.
Hạ Trường Duyệt nhớ đến những lời hôm nay Tổng Tâm Phi nói ở đoàn làm phim.
Cho dù trong lòng cô không tin điều đó, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc có nhiều phụ nữ muốn lao vào lòng Nghiêm Thừa Trì.

Cho nên ngay cả khi nói chuyện mùi chua cũng bốc lên.


Ông bướm? Hoa đào thổi? Ý em là gì?
Nghiêm Thừa Trì nhướng mày, nhìn vẻ mặt tức giận của cô mà đáy mắt lóe lên tia sáng âm u.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.