Chương 412: Dành cả đời chỉ để yêu một người (1)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 576 chữ
- 2022-02-10 10:57:53
Chuyện tôi từng vào phòng nghỉ này, không được nói cho ai biết, nghe chưa?
Sắc mặt Tống Tâm Phi trắng bệch, quát người quản lý củ8a mình.
Dứt lời, cô ta ngẩng đầu nhìn vào cửa của phòng nghỉ, rồi nhìn đến camera theo dõi, mắt híp lại.
Tớ có nghe chuyện Tống Tâm Phi đẩy cậu xuống bậc thang rồi.
Cậu đừng hòng giấu tớ, đau đến lăn ra đất mà còn cố gượng!
Hạ Trường Duyệt xót xa, nôn nóng muốn đỡ Nhan Linh dậy.
Tính ra chuyện này, cô nên đến cảm ơn Nghiêm Thừa Trì mới đúng.
Nghĩ đến Nghiêm Thừa Trì, Hạ Trường Duyệt đột nhiên nhớ đến phản ứng của Nghiêm Thừa Trì mấy ngày gần đây có chút kì lạ...
...
Hạ Trường Duyệt nhìn Nhan Linh từ đầu đến chân, phát hiện ngoại trừ đầu gối có chút vết từ bên ngoài, thì nhìn chung đều không sao, nên cô thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tớ biết ngay, cậu mà biết tớ bị ngã, thể nào cũng phản ứng như thế này, nên tớ mới dặn trợ lý không cho cậu biết.
Nhan Linh bĩu môi, kéo ghế dựa ra ấn Hạ Trường Duyệt ngồi xuống.
Cô ta vội3 vàng kéo người quản lý đến gần, nói thầm vào tai cô ta.
Người quản lý lập tức hiểu ý, gật đầu với cô ta,
Cô yên tâm, chu9yện này tôi sẽ xử lí gọn gàng.
Tống Tâm Phi thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới giấu móc khóa vào túi xách của mình, bước nhan6h đi.
Cũng chẳng phải ngày đầu tiên đến đoàn làm phim, tớ biết cách tự bảo vệ, cậu không cần lo cho tớ.
Nhưng mà đúng là cái ả Tổng Tâm Phi kia, nhìn cũng không phải là loại hiền lành tử tế.
Hạ Trường Duyệt thấy cô nàng quê rạp trên đất liền hoảng hốt, vội vàng lao tới đỡ Nhan Linh dậy.
Linh Nhi, cậu sao vậy? Bị thương ở đâu sao? Tớ đưa cậu đến bệnh viện ngay...
Tớ không sao..
Nhan Linh thấy Hạ Trường Duyệt đột nhiên xuất hiện thì giật nảy mình.
Cũng may cậu là biên kịch, có lẽ cô ta sẽ không phá cậu được.
...
Hạ Trường Duyệt biển sắc, đáy mắt lóe lên chút chột dạ.
Tổng Tâm Phi đã làm phiền cô từ trước rồi, chẳng qua thái độ cô cương quyết, không để Tổng Tâm Phi được trên cơ, còn tát cho cô ta một bạt tay.
Tiểu Duyệt Duyệt, ngừng!
Nhan Linh đẩy tay cô ra, đứng phắt dậy, xoay tại chỗ hai vòng.
Tay chân của tớ đều không sao, đang tìm móc khóa thôi, cậu nghĩ đi đâu vậy?
Mình nhớ đã đặt trên túi xách mà, sao giờ đâu mất rồi?
Nhan Linh xong việc trở lại phòng nghỉ thì phát hiện móc kh5óa cô để bên trên túi xách đã không cánh mà bay.
Cô vừa bò ra đất để tìm thì cửa phòng bị đẩy ra.
Cô vẫn luôn nghĩ anh rất ghét cô, nên đi ngủ cũng không dám đến gần anh, mà có ý nằm sát mép ngoài.
Nhưng mỗi lần tỉnh ngủ, cô đều đang nằm trong lòng anh.
Cô nghĩ chắc chắn anh sẽ tức giận, nhưng mấy ngày sau đó anh cũng không hề có phản ứng gì, hôm nay lại còn chủ động đưa cô đến đoàn làm phim...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.