Chương 503: Quan hệ giữa bọn họ là thế nào? (8)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 620 chữ
- 2022-02-10 11:09:01
1
A...
Cô vô thức nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau đến.
Này, ra ngoài đường mà cứ ngây người không phải là thói quen tốt đâu.
Cô nợ tôi hai lần đấy nhé.
Giọng điệu trêu ghẹo của người đàn ông đột nhiên vang lên bên tai Hạ Trường Duyệt.
...
Cô ngơ ngác cầm điện thoại, còn chưa kịp nói lời cảm ơn, thì anh ta đã phất tay bỏ đi rồi.
Nhưng đợi một lát rồi, lại phát hiện dường như mình đang lơ lửng t8rên không.
Cô mở bừng mắt ra, đối diện với một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, nên giật mình vội vàng đứng lên.
Mỗi ngày làm một việ3c thiện, không cần cảm ơn tôi đâu.
Người đàn ông nở nụ cười xấu xa, không đợi Hạ Trường Duyệt lên tiếng đã xổ ra một trang trước.
Bởi trên người anh ta có một hơi thở nguy hiểm khó nói nên lời.
Hạ Trường Duyệt hoàn hồn lại, vô thức muốn nói
cảm ơn
, nhưng lại nhớ tới câu nói vừa rồi của anh ta, bèn nhịn xuống.
Cô gật nhẹ đầu với anh ta, rồi đi lướt nhanh qua.
Mái t9óc ngắn màu nâu vàng nhạt tung bay trong gió, như có như không che khuất cải trán, lại không che được đôi mắt đào hoa hẹp dài của anh ta.
Đường nét gương mặt điển trai hơn người, chỉ nhìn một lần là có thể thu hút ánh mắt người khác.
Màu đen vốn là một màu sắc chững chạc,5 nhưng anh ta mặc trên người lại tỏa ra hơi thở lãng tử mê hoặc...
Một người đàn ông khiến người nhìn ghi nhớ, rồi lại muốn cách rất xa.
Hạ Trường Duyệt nhìn tên người gọi, vội vàng bấm nghe máy.
Bây giờ em đang ở đâu?
Giọng nói trầm thấp của Nghiêm Thừa Trì truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
Hạ Trường Duyệt báo ngay địa chỉ của mình, quên luôn cả tự ngẫm.
Mới vừa đi tới ven đường, cô liền phát hiện người đàn ông kia lại đi về phía cô.
Hạ Trường Duyệt quay đầu nhìn xung quanh, ở đây chỉ có một mình cô đang chờ xe, chẳng lẽ là cô gặp người xấu rồi? Hạ Trường Duyệt căng thẳng, vừa định lấy điện thoại gọi cảnh sát, lại phát hiện điện thoại mới còn trong túi đã không cánh mà bay.
Ngay sau đó, người đàn ông đã đi tới trước mặt cô, đưa ra một chiếc điện thoại.
Trong chớp mắt, anh ta liền đi vào trong quán cà phê mà cô vừa đi ra.
Người này...
Reng reng...
Điện thoại vừa tìm lại được chợt reo lên.
Đứng tại chỗ, đừng nhúc nhích!
Nghiêm Thừa Trì nói một câu tiếp theo rồi cúp máy.
...
Hạ Trường Duyệt ngạc nhiên há to miệng, nhìn màn hình điện thoại tối đen.
Anh muốn tới đón cô sao? Nhưng tại sao anh lại đột nhiên muốn tìm cô chứ? Hạ Trường Duyệt phát hiện mình đang đội ánh nắng chói chang đứng bên ven đường, rồi nhớ lại Nghiêm Thừa Trì vừa bảo cô đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, chỉ thấy thảm và thảm thôi.
Cô không phải là khúc gỗ, sao có thể không nhúc nhích cho được? Cô chớp chớp đôi mắt to trong veo, lặng lẽ nhích sang bên cạnh mấy bước.
Không được, chỗ này vẫn còn rất nắng, lại nhích thêm mấy bước nữa đi.
Vẫn còn rất nóng, dù sao Nghiêm Thừa Trì cũng không biết rốt cuộc cô đang đứng chỗ nào, Hạ Trường Duyệt cắn răng một cái, trực tiếp chạy tới dưới gốc cây cách mấy trăm thước.
Rốt cuộc cũng mất rồi...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.