Chương 61: Không tìm được đứa bé đó


Hạ Trường Duyệt sững người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thợ sửa điện thoại.


Anh nói điện thoại tôi không mở được là vì bị dính nước sao?

Tôi thấy không chỉ bị dính nước, sợ là cả thân máy đều bị ngâm trong nước nên mới bị hỏng nặng như vậy.
Thợ sửa điện thoại nhăn mày, lắc đầu bỏ đi.

Hạ Trường Duyệt thẫn thờ đóng cửa xe, dán mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay, một hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Hôm ấy cô bị Nghiêm Thừa Trì kéo từ đoàn phim về, điện thoại luôn để trong túi xách, sao lại bị ngâm trong nước được chứ? Cô vừa đi vừa suy nghĩ, chỉ có một khả năng duy nhất là Nghiêm Thừa Trì đã ném điện thoại cổ xuống nước.

Nhưng tại sao anh lại muốn làm hỏng điện thoại của cô?
Cô ơi, đến nơi rồi.
Xe taxi dừng trước cổng chính biệt thự.

Cô trả tiền rồi mới đẩy cửa xe bước xuống.

Vừa đi đến ngoài cổng chính biệt thự, những lời Nghiêm Thừa Trìnói tối hôm qua lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô.

Cô dừng bước, sắc mặt càng thêm khó coi.

Cô cắn môi, cất bước đi vào trong.

Tập đoàn Nghiêm thị, trong văn phòng Tổng Giám đốc.

Trợ lý đứng trước bàn làm việc, báo cáo lịch trình công việc hôm nay.


Cậu Trì, thuộc hạ đã sai người đi hỏi về đứa bé anh muốn điều tra rồi, hôm ấy tình cờ gặp trên đường chắc chỉ là sự cổ.

Sau đấy đứa bé đó không hề xuất hiện ở khu vực đó nữa.
Trợ lý đóng tập tài liệu, cung kính nói.

Chiếc bút bi trong tay Nghiêm Thừa Trì chợt khựng lại, sau đó tăng thêm lực vào nét cuối cùng của chữ ký.

Anh ném bút bi sang một bên, nhướng mày,
Vậy còn khuôn mặt của đứa bé? Cũng không điều tra được?



Đứa bé đó đeo khẩu trang suốt, camera giám sát bên đường cũng không quay được mặt nó.
Trợ lý dè dặt trả lời.

Nhìn vẻ mặt u ám của Nghiêm Thừa Trì, anh ta thậm chí còn không dám thở.


Rè rè...


Tiếng điện thoại rung.

Trợ lý liếc nhìn, phát hiện là điện thoại từ biệt thự gọi đến, nên vội vàng nghe máy.

Anh ta chỉ nghe một lúc rồi cúp máy.


Cậu Trì, quản gia gọi điện nói hôm nay cô Hạ đã đến đoàn phim, không lâu sau thì về lại biệt thự, sau đó ở lì trong phòng không ra ngoài.

Hình như cô ấy không được khỏe, có cần gọi bác sĩ đến khám thử không?

Cậu nói gì?
Nghiêm Thừa Trì nắm chặt bàn tay để trên bàn, sa sầm mặt trong phút chốc.

Khuôn mặt điển trai, góc cạnh rõ ràng dường như trở nên căng thẳng ngay lập tức, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm trợ lý ở trước mặt.


Bác sĩ gia đình tôi nuôi để trang trí hay sao? Nhà có người bệnh còn cần tôi phải lên tiếng mới mời được?
Trợ lý lạnh sống lưng, vội cầm điện thoại lên,
Thuộc hạ đi bảo bác sĩ gia đình đến ngay...
Trợ lý còn chưa dứt lời, Nghiêm Thừa Trì đã đứng dậy khỏi ghế, cầm chìa khóa xe, cất bước đi ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt của trợ lý nhanh như chớp.

Xe chạy một mạch đến biệt thự, rồi từ từ dừng trước cổng chính.

Ngay lúc định đẩy cửa xe, bàn tay anh chợt khựng lại, đôi mắt sâu thẳm, âm thầm tự chế giễu mình.

Anh đang làm gì vậy? Chỉ là nghe thấy quản gia nói rằng cô bị bệnh mà anh liền bỏ hết công việc của tập đoàn, chạy về đây.

Tối hôm qua cô còn muốn rời xa anh, liệu cô có thèm khát sự quan tâm của anh không?
Cậu Trì, bác sĩ gia đình đang khám cho cô Hạ, có cần chuẩn bị xe, đề phòng cần đưa đến bệnh viện không?
Quản gia vừa nhìn thấy xe của Nghiêm Thừa Trì, liền vội bước tới nghênh đón.

Nghe vậy, Nghiêm Thừa Trì vừa rồi còn đang vướng bận suy nghĩ liền đẩy cửa xe, bước nhanh vào biệt thự.

Anh bước không ngừng nghỉ, đi thẳng vào phòng Hạ Trường Duyệt.

Nhìn thấy người sắc mặt trắng bệch nằm bất động trên giường, mí mắt anh bỗng co giật dữ dội!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.