Chương 62: Chỉ anh mới được đụng vào tóc cô
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 711 chữ
- 2022-02-04 08:16:39
Cô lặng lẽ nằm trên giường, trên gương mặt nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay không nhìn thấy chút huyết sắc nào, cả môi cũng trắng bệch.
Ngực không nhấp nhô, trông cô như vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tim Nghiêm Thừa Trì thắt lại, đứng đơ người ngay trước cửa, máu huyết toàn thân dường như đều bắt đầu chảy ngược.
Cậu Trì.
Bác sĩ gia đình vừa nhìn thấy Nghiêm Thừa Trì đứng cạnh cửa, lập tức cung kính cúi người.
Cô ấy sao rồi? Chẳng phải nói chỉ là trong người không được khỏe ư, sao lại nặng như vậy?
Anh bình tĩnh lại, bước tới trước, đưa tay tóm cổ áo bác sĩ gào lên, sau đó liền buông tay, xoay người, chuẩn bị đi bể Hạ Trường Duyệt.
Cô sẽ không có chuyện gì đâu, anh sẽ lập tức đưa cô đi bệnh viện!
Cậu Trì yên tâm, cô Hạ chỉ là một quá nên ngủ say thôi, người không sao cả.
Bác sĩ gia đình bị anh gào cho sững người, vội vàng giải thích.
Tay Nghiêm Thừa Trì dừng lại giữa không trung, kinh ngạc quay đầu trừng bác sĩ.
Ông nói sao? Nói lại lần nữa?
Có lẽ cô Hạ bị cảm lạnh, hơn nữa lại tới tháng, không nghỉ ngơi đủ nên mới đổ bệnh nhanh.
Nhưng đây là vấn đề nhỏ, chỉ cần uống thuốc, ngủ một giấc, tỉnh dậy chắc sẽ không sao nữa.
Bác sĩ gia đình đang nói, thấy sắc mặt anh sa sầm, vội vàng bổ sung thêm.
Nếu cậu Trì không yên tâm, tôi có thể thêm cho cô Hạ một lọ Glucose, như vậy sẽ khỏe nhanh hơn.
Còn ngây ra đấy làm gì! Thêm đi!
Mắt Nghiêm Thừa Trì tối lại, tức giận hét lên.
Vâng vâng vâng...
Bác sĩ gia đình không nói thêm lời nào, bước tới trước, tiêm một mũi lên mu bàn tay Hạ Trường Duyệt.
Um...
Người đang ngủ mơ nhíu mày, khẽ rên thành tiếng.
Thần kinh Nghiêm Thừa Trì lập tức căng chặt, nghiến răng,
Ông có biết tiêm không vậy? Không nghe thấy cô ấy kêu đau à?
Cậu Trì, cô Hạ ngủ say rồi nên không phải kêu đau đầu, chỉ là nhăn mày chút xíu thôi.
Bác sĩ vội vàng điều chỉnh ống tiêm, nhìn dòng nước đã thuận lợi chảy vào tĩnh mạch huyết quản của Hạ Trường Duyệt, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu Trì, chuyện là, mấy ngày nay sức khỏe cô Hạ không được tốt, không thích hợp vận động quá mạnh...
Những việc cần chú ý khác, tôi sẽ dặn dò quản gia.
Bác sĩ gia đình nói xong, không dám nhìn thẳng gương mặt hung dữ của Nghiêm Thừa Trì, vội vàng dặn dò nữ y tá xách hòm thuốc, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại Hạ Trường Duyệt đang chìm trong giấc ngủ và Nghiêm Thừa Trì mặt mũi mờ mịt.
Gặp ma rồi! Đêm qua lúc anh đụng vào cô, cô vẫn chưa đến kỳ mà! Giờ thì hay rồi, chắc người của cả biệt thự đều nghĩ anh là biến thái, giày vò cô đến đổ bệnh.
Hạ Trường Duyệt, em giỏi lắm, giờ đổi lại thành em giày vò tôi rồi đấy! Nghiêm Thừa Trì nghiến răng nghiến lợi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhưng động tác lại bất giác nhẹ nhàng.
Những ngón tay dài vuốt ve gò má cô, rồi di chuyển lên đầu, cưng chiều vuốt nhẹ mái tóc cô.
Đây là động tác trước đây anh thích nhất, cô luôn giống như một con mèo lười nhác cuộn tròn trong lòng anh, mãi cho đến khi anh xoa đầu, gọi cô thức giấc.
Trước đây, chỉ mình anh được đụng vào tóc cô, nhưng hôm qua, An Thần Húc đã đụng vào.
Thế nên, anh mới dễ dàng mất kiểm soát như vậy...
Nhìn cô yên lặng nằm bên cạnh mình, trái tim anh dường như lại thoáng chốc bình tĩnh trở lại.
Anh chỉ ngồi lặng lẽ như vậy, nhìn chất lỏng lạnh lẽo chảy từ ống tiêm vào trong cơ thể cô, nhìn một cái liền hơn một giờ.
Anh không gọi bác sĩ mà tự rút đầu ống tiêm ra, nằm xuống bên cạnh cô, nhìn cô cuộn vào lòng mình.